“Người yêu trong mắt đến nỗi không có chỗ cho một hạt cát.” Ưng Mẫn thở dài: “Tề Mẫn Mẫn quá yêu Hoắc Trì Viễn thôi?”
Phu nhân Tưởng âm trầm cười lạnh: “Yêu? Nó không thể lâu dài với Hoắc Trì Viễn được! Ưng Mẫn, bác đồng ý với cháu thì nhất định sẽ làm được, sớm muộn gì bác cũng chia rẽ hai người đó!”
“Bác gái…” Ưng Mẫn cảm động khóc nức nở.
“Bác biết người nào tốt với bác.” Phu nhân Tưởng cầm tay Ưng Mẫn, cười nói.
Ưng Mẫn nằm úp sấp lên đùi phu nhân Tưởng, bả vai run lên từng chút, cảm động không thôi.
Phu nhân Tưởng dùng một bàn tay nhè nhẹ vỗ đầu Ưng Mẫn.
Đã từng, Y Nhiên cũng từng ghé vào đầu gối của bà làm nũng như thế.
Ưng Mẫn đã khóc được lâu, cúi đầu lau nước mắt hồi lâu, mới nhìn về phía bà: “Bác gái, cháu biết bác muốn đối tốt với cháy, nhưng Hoắc Trì Viễn không thích cháu. Cháu chỉ được gặp anh ấy vài lần qua bác, bình thường ngay cả điện thoại của cháu anh ấy cũng không nhận, làm sao có thể tiếp nhận cháu? Cháu biết dưa hái xanh không ngọt!”
“Đứa nhỏ này, hồ đồ!” Phu nhân Tưởng tức giận nói: “Hiện giờ bác gọi nó qua đây!”
Ưng Mẫn hưng phấn mà nhìn phu nhân Tưởng, trong mắt lộ ra vui sướng.
Hoắc Trì Viễn muốn tránh cô, cô cũng sẽ không chịu thua, mặc anh phòng tránh chính mình như rắn rết.
Phu nhân Tưởng đả thông điện thoại cho Hoắc Trì Viễn.
“Bác gái?” Dường như Hoắc Trì Viễn có chút lo lắng.
“Tiểu Viễn, hôm nay là ngày giỗ của Y Nhiên, cậu có thể qua đây giúp tôi không?”
“Hôm nay cháu có chút việc.” Hoắc Trì Viễn ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Tề Mẫn Mẫn, nghĩ muốn từ chối.
Cô vừa làm bánh ngọt xong, anh đang muốn thổi nến.
“Cậu ở bên Tề Mẫn Mẫn đi. Là tôi không cảm thấy được. Y Nhiên, sao con lại đi như thế, ngay cả người nói chuyện mẹ cũng không có rồi.” Phu nhân Tưởng nói xong, bi thương khóc lên.
“Bác gái, Y Nhiên đã đi được 6 năm rồi, trong lòng bác vẫn chưa nguôi ngoai sao?” Hoắc Trì Viễn bị Tưởng phu nhân một khóc lóc, hai náo loạn, ba treo cổ chọc tức. Nếu bà không lấy Y Nhiên ra để kích động anh, anh còn có tâm đi chăm sóc bà ấy. “Nếu bác cẩm thấy cô độc, có thể đi bước nữa!”
“Hoắc Trì Viễn!” Tưởng phu nhân căm tức rống to.
“Bác gái, cháu có cuộc sống của cháu! Cháu không thể một ngày 24 giờ chỉ trực chờ bác gọi đi được.” Hoắc Trì Viễn cau mày nói.
Tim anh có chút nguội lạnh.
Anh có làm tốt thế nào bác gái căn bản không thèm quan tâm.
“Được! Việc của cậu! Cậu đi sống cuộc sống của cậu đi! Tôi…..tôi….”
“Bác gái! Bác làm sao vậy? Đầu rất đau sao?” Giọng nói hoảng sợ của Ưng Mẫn truyền tới, “Bác gái, bác đừng dọa cháu!”
“Ưng Mẫn, bác gái làm sao vậy?” Hoắc Trì Viễn lớn tiếng hỏi.