Mục lục
Vợ Cũ Thật Quyến Rũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 400


“Tôi cho rằng anh sẽ nói chuyện nghiêm túc với Tề Mẫn Mẫn. Xem ra, vẫn không có kết quả!” Lynda không tán thành lắc đầu. Hơn một tháng trước, Hoắc trì Viễn đột nhiên đến chi nhánh công ty ở thành phố B giải quyết vấn đề. Lúc đó, cô ta đã cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Tuy Hoắc trì Viễn và Tề Mẫn Mẫn gây gổ với nhau thì cô ta càng có lợi. Nhưng mà cô ta lại không thể bỏ mặc Hoắc trì Viễn buồn phiền, hi vọng vợ chồng họ hòa thuận. Cô ta đang bị sao đây? Đột nhiên trở nên lương thiện như thế!


“Làm tốt công việc của cô thôi!” Khuôn mặt Hoắc trì Viễn trở nên lạnh lẽo, không nể tình nói.


Ngồi làm bài thi, Tề Mẫn Mẫn cảm giác trước mắt đột nhiên hoa lên, bàn tay cầm bút chì cũng trở lên vô lực. Cô dùng sức lắc đầu, cố gắng tập trung tinh thần tiếp tục làm bài.


Sau khi viết xong chữ cuối cùng, cô mệt đến mức nằm úp sấp ở trên bàn.


Lý Khiết ngồi ở phía sau phát hiện ra sự khác thường của cô, liền lấy tay chọc chọc: “Tề Mẫn Mẫn, Tề Mẫn Mẫn…”


Tề Mẫn Mẫn đã dứt khoát không thể mở được mắt, vô lực nói: “Tớ nghĩ muốn… Ngủ một lát…”


Nói xong, cô liền rơi vào trong bóng tối, bất tỉnh nhân sự.


Lý Khiết khẩn trương giơ tay: “Thưa thầy, Tề Mẫn Mẫn ngã bệnh rồi!”


Thầy giám thị lúc này mới chú ý tới đôi má đỏ bừng của Tề Mẫn Mẫn, khẩn trương chạy tới: “Bạn học Tề Mẫn Mẫn hôn mê bất tỉnh, các trò có ai biết số điện thoại nhà bạn ấy không?”


“Không biết ạ.” Lý Khiết khẩn trương nói, “Thầy, trước để em đỡ Tề Mẫn Mẫn đến phòng y tế đã.”


“Em không đỡ được đâu.” Thầy giám thị nhìn thoáng qua Tề Mẫn Mẫn vẫn đang hôn mê bất tỉnh, nói với Lý Khiết.”Đi tìm một bạn nam tới đây.”


“Em đi gọi lớp trưởng, cậu ấy thi ở phòng bên cạnh.” Lý Khiết nói xong liền chạy ra khỏi phòng học.


Chỉ lát sau, Ninh Hạo liền hốt hoảng chạy vào, kêu lên hai tiếng”Tề Mẫn Mẫn” không thấy cô đáp lại, anh lập tức cõng Tề Mẫn Mẫn, chạy về phía phòng y tế.


Sau khi đặt Tề Mẫn Mẫn lên giường trong phòng y tế, Ninh Hạo liền lấy di động ra gọi điện thoại cho Hoắc trì Viễn.


“Có việc?” Hoắc trì Viễn lạnh lùng hỏi, giọng nói lãnh tới cực điểm, giống như đang ở trong hầm băng, có thể lập tức đông chết người.


“Tề Mẫn Mẫn té xỉu rồi. Anh mau qua đây đi. Chúng tôi ở phòng y tế chờ anh!” Ninh Hạo nói xong liền cúp điện thoại.


Bác sĩ sau khi làm xong kiểm tra cho Tề Mẫn Mẫn liền nói: “Phát sốt dẫn tới hôn mê. Tôi sẽ tiêm cho cô ấy một mũi.”


“Cảm on bác sĩ.” Ninh Hạo nắm lấy bàn tay Tề Mẫn Mẫn, nói với bác sĩ, ” Làm phiền Bác sĩ tiêm nhẹ chút, cô ấy từ nhỏ đã sợ đau.”


” Cậu thật hiểu rõ cô ấy a.” Bác sĩ trêu chọc anh cười nói.


“Chúng tôi quen biết nhau từ nhỏ.” Ninh Hạo nói xong, liền cụp mắt.


Chẳng lẽ cũng bởi vì quen biết nhiều năm, cho nên Tề Mẫn Mẫn mới không thể coi anh như người khác phái mà yêu sao!


Anh vốn nên thắng ở điểm xuất phát, thế nhưng lại phát hiện ra mình thua ngay từ điểm khởi đầu.


Đương lúc bác sĩ chuẩn bị tốt kim tiêm, đang muốn để Ninh Hạo hỗ trợ cởi áo Tề Mẫn Mẫn r, cửa phòng y tế đột nhiên bị người ta mở ra.


“Tề Mẫn Mẫn?” Hoắc trì Viễn hoảng hốt tìm kiếm bóng dáng Tề Mẫn Mẫn, sau khi nhìn thấy cô, lập tức đi qua.


Sự xuất hiện của Hoắc trì Viễn để cho Ninh Hạo vô cùng sửng sốt. Anh gọi điện thoại cho Hoắc trì Viễn xong tuyệt đối chưa đến 10 phút, Hoắc trì Viễn vậy mà liền xuất hiện tại phòng y tế. Từ cổng trường học đi vào cũng phải hơn 10 phút a.


“Anh như thế nào tới đây nhanh vậy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK