“Còn mấy thứ này là con mua cho ba mẹ và Hoắc Nhiên!” Hoắc Trì Viễn để mấy hộp trang sức còn lại để lên bàn trà.
“Anh!” Hoắc Tương ngồi xuống ghế sô pha, vừa mở hộp trang sức phát hiện đều là Phỉ Thúy chất lượng tốt: một chiếc kẹp cà phạt màu Lục đế vương, một đôi hoa tai màu xanh dương, một mặt ngọc màu trắng vân màu. “Cả nhà ai cũng có quà vậy chắc chị dâu nhỏ cũng có nhỉ? Em rất tò mò không biết anh đưa cho chị dâu nhỏ cái gì nha?”
“Tề Mẫn Mẫn lập tức vươn tay, cười nói: “Đồng hồ. Của em không phải Phỉ Thúy!”
“Anh, sao lại chỉ đưa cho chị dâu nhỏ một chiếc đồng hồ Patek Philippe? Có vẻ như Phỉ Thúy quý hơn.” Hoắc Tương tuy không biết anh cả giành bao tiền để mua mấy chiếc vòng Phỉ Thúy này, nhưng nhìn loại màu sắc này, những chiếc vòng phỉ thúy này khẳng định phải trăm vạn trở lên, thậm chí còn quý hơn thế.
Cmn, cô từng nhìn qua chuỗi vòng này ở trên mạng, chuỗi hạt đế vương thủy tinh màu xanh ngọc này ở Hồng Kông ít nhất là không dưới 200 ngàn. Kể cả là mua ở Vân Nam cũng phải như thế.
“Trẻ con không thích hợp mang Phỉ Thúy. Lại nói cô ấy cũng sắp thi rồi, đồng hồ thực dụng hơn.” Hoắc Trì Viễn ôm lấy Tề Mẫn Mẫn, cười đáp.
Anh tặng quà cho Tề Mẫn Mẫn, cho tới bây giờ đều không để ý qua giá.
Chỉ là cảm thấy đồng hồ thực sự cần thiết cho cô. Mà đồng hồ này thuần túy là gia công, số lượng toàn cầu cũng không quá 3 chiếc, tuyệt đối là đồng hồ Trung parada(?).
“Đồng hồ tốt. Em cực kỳ thích.” Tề Mẫn Mẫn cười cầm lấy tay Hoắc Trì Viễn, “Hoắc Trì Viễn, anh đã đưa cho em quá nhiều đồ trang sức rồi, em còn chưa có cơ hội dùng qua. Ngược lại đồng hồ lại có thể mang theo bất cứ nơi đâu.”
Hoắc Trì Viễn vuốt ve mái tóc mềm mại của Tề Mẫn Mẫn, sủng nịch cười nói: “Thật thông minh!”
Những đồ trang sức trước anh đưa cho cô đều bị cô ném vào két sắt. Ngay cả nhẫn cưới anh ép cô, cô cũng không mang, cô chỉ dám xâu vào vòng cổ mang theo bên người.
Anh muốn cô mang theo quà mà anh tặng, thời thời khắc khắc, chỉ cần hơi giương mắt là có thể nhìn thấy.
“Tiểu Nhiễm thật là hiểu chuyện.” Bà nội Hoắc vui mừng nhìn Tề Mẫn Mẫn.”Chiếc vòng Phỉ thúy này tương lai bà nội cũng sẽ tặng cho cháu.”
“Đó là Hoắc Trì Viễn tặng cho bà. Bà nên mang theo bên người.” Tề Mẫn Mẫn cười nói.”Hoắc Trì Viễn đều nói, cháu quá nhỏ, không thích hợp mang vòng Phỉ Thúy.”
“Nhỏ cái gì? Đều đã kết hôn được nửa năm rồi. Kết hôn rồi thì liền thành người lớn! Chỉ có Hoắc Tương mới tính qua mười năm nữa mà còn không kết hôn thì vẫn chỉ là đứa bé.” Bà nội Hoắc khiêm mặt, giáo huấn Hoắc Tương.
Hoắc Tương vừa thấy bà nội muốn mở lời thúc giục cô kết hôn, cô liền lập tức phiền não giơ tay lên: “Dừng lại! Cháu nói không kết hôn liền không kết hôn. Mọi người ai cũng đừng nghĩ thúc giục cháu!”
“Đứa nhỏ này! Thực không hiểu chuyện! Đối con gái mà nói, hạnh phúc gia đình so với sự nghiệp thành công còn quan trọng hơn!” Bà nội Hoắc bất mãn nói.
“Cháu cực kỳ thích cuộc sống của mình bây giờ. Cháu muốn đi Tây Tạng, muốn đi Cáp Nhĩ Tân, không cần cùng bất cứ ai thương lượng, nhấc chân lên là có thể đi. Kết hôn rồi thì còn tự do như vậy sao? Cho dù chồng cháu có đồng ý, còn có mẹ chồng, chị, em chồng…” Hoắc Tương bắt đầu kể lể những điểm không tốt khi kết hôn…