“Em dám chê anh?” Tô hoán túm Phùng Hân Nhiên vào lòng, khiên cô lên rồi ném vào bồn tắm.
“Tô Hoán!” Phùng Hân Nhiên đứng lên trong bồn tắm, đang muốn kháng nghị đã bị anh hôn.
Áo choàng tắm trên người cô mau chóng bị lột ra……..
Tô Hoán nằm trên người Phùng Hân Nhiên, nắm tay cô, thưởng thức chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay cô.
“Bảo bối………”
“Ừm?” Phùng Hân Nhiên khó hiểu nhìn Tô Hoán.
“Chúng ta đi Las Vegas kết hôn đi.” Tô Hoán đột nhiên có chút xúc động nói.
Tuy rằng đã đeo nhẫn cho Phùng Hân Nhiên, nhưng anh vẫn cảm nhận được sự bất an và cảm giác không an toàn của cô.
“Đùa kiểu gì vậy? Bị truyền thông biết được, sự nghiệp diễn xuất của anh sẽ bị phá hủy!” Phùng Hân Nhiên lập tức từ chối.
Cô không muốn là người phụ nữ hủy diệt sự nghiệp của Tô Hoán.
Tuy cô vô cùng muốn gả cho anh.
Tô Hoán ôm Phùng Hân Nhiên thật chặt, thở dài thật dài:”Nếu anh không phải là diễn viên thì tốt biết bao!”
“Vậy thì chúng ta sẽ không có cơ hội gặp được nhau!.” Phùng Hân Nhiên ngẩng đầu, mê muội nhìn Tô Hoán.
Hai người bọn họ quen biết là do một lần quay chung quảng cáo.
Tô Hoán chỉ có thể đồng ý liếm môi một chút.
Lý Á Lệ do dự hồi lâu nhưng vẫn không nhịn được mà mở miệng hỏi con gái đang làm bài tập: “Giai Tuệ, hôm nay Ninh Hạo đưa con về sao?”
Thiếu chút nữa Vương Giai Tuệ viết sai: “Vâng!”
“Con và cậu ta…..” Lý Á Lệ lo lắng nhìn con gái, “Các con…..”
“Chúng con không có gì? Hôm nay Tề Mẫn Mẫn và Hoắc Trì Viễn mời cơm, hai người họ có việc đi trước. Ninh Hạo….. lo lắng con đi về muộn sẽ gặp chuyện không may nên mới để lái xe đưa con về trước thôi!” Vương Giai Tuệ bối rối giải thích.
“Có phải mẹ đã làm sai hay không?” Lý Á Lệ đau lòng nhìn con gái.
Bà vẫn nói con gái bà và Ninh Hạo quá chênh lệch, bảo con gái đừng mơ tưởng chim sẻ hóa thành phượng hoàng. Nhưng mà quả thật bà đã xem nhẹ tình cảm của con gái và tình cảm không thể khống chế.
“Mẹ, con biết mẹ vì muốn tốt cho con thôi!” Vương Giai Tuệ dùng sức nắm bút lông, trả lời, “Con đều biết!”
“Đứa con đáng thương của mẹ!” Lý Á Lệ tiến lên phía trước, đau lòng ôm lấy con gái.
“Mẹ, Hoắc Nhiên đối xử với con rất tốt. Con không hề đáng thương đâu!” Vương Giai Tuệ ngước mắt đẹp, kiên cường trả lời mẹ, “Mẹ đã nói, được yêu là hạnh phúc mà!”
“Ừ!” Lý Á Lệ vuốt ve khuôn mặt của con gái, cảm khái gật đầu.
“Mẹ đi ngủ trước đi!” Vương Giai Tuệ vỗ nhẹ mu bàn tay của mẹ, cười nói.
Lý Á Lệ vừa định thay quần áo, nhớ tới một việc: “Quên nói cho con! Hoắc tổng thăng cho mẹ làm phó phòng tiêu thụ, tiền lương cũng tăng hơn! Cuộc sống sau này của mẹ con mình cũng tốt hơn rồi!”