“Đúng là đồ thích ăn giấm chua mà!” Tề Mẫn Mẫn che loa nhỏ giọng than thở. Thấy anh ngẩng đầu khỏi đống bài tập, nhìn cô đầy khiêu khích, cô vui vẻ cười rộ lên. Bỏ tay bịt loa điện thoại, Tề Mẫn Mẫn vội vàng nói với Vương Giai Tuệ: “Không đâu! Hôm nay mình đã đồng ý sẽ ở bên cạnh Hoắc Trì Viễn rồi!”
Tề Mẫn Mẫn mới vừa để điện thoại di động xuống, liền bị Hoắc Trì Viễn ôm vào trong ngực.
“Thực ngoan!” Hoắc Trì Viễn thưởng cho Tề Mẫn Mẫn một nụ hôn ngọt ngào.
“Ngay cả anh cũng đã cự tuyệt bữa cơm đoàn viên để ở bên cạnh em, thì tại sao em lại không thể cự tuyệt lời mời của bạn thân để ở bên cạnh anh?” Tề Mẫn Mẫn cười nói.
“Hôm nay, anh là của em.” Hoắc Trì Viễn ôm sát lấy eo Tề Mẫn Mẫn, cằm tựa vào đầu cô, giọng nói từ tính vang lên.
“Chỉ có hôm nay thôi sao?” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm cười hỏi.
Cô hiểu ý tứ của anh.
Hôm nay là ngày rằm, anh chỉ muốn bên cô trải qua thế giới của hai người. Bất luận ai muốn quấy rầy bọn họ đều bị anh gạt ra bên ngoài.
Hoắc Trì Viễn nắm chặt tay Tề Mẫn Mẫn, vừa dùng đầu ngón tay vuốt ve bàn tay cô, vừa nói: “Cả đời này anh đều giành cho em.”
“Cảm giác như trúng 500 vạn vậy.” Anh mắt Tề Mẫn Mẫn cong cong hình lưỡi liềm, vui vẻ nhảy nhót cười nói.
“Em muốn lên mặt sao!” Hoắc Trì Viễn khẽ cắn đầu ngón tay Tề Mẫn Mẫn.
Tề Mẫn Mẫn quay đầu lại, hôn Hoắc Trì Viễn một cái: “Cả đời này của em cũng là của anh.”
Trong phút chốc Hoắc Trì Viễn khóa chặt hai tay.
Cảm nhận được nhịp tim Hoắc Trì Viễn tăng theo từng giây, làn da nóng cháy, Tề Mẫn Mẫn lập tức xấu hổ đỏ mặt, muốn tránh khỏi ôm ấp của anh.
“Đừng nhúc nhích!” Giọng nói Hoắc Trì Viễn khàn khàn ra lệnh.
Tề Mẫn Mẫn thẹn thùng nằm cứng trong lòng Hoắc Trì Viễn, không dám vọng động.
Thật lâu sau, hô hấp của Hoắc Trì Viễn mới khôi phục lại bình thường.
“Hoắc Trì Viễn, hôm nay là ngày 15, chúng ta ở nhà một ngày sao?” Tề Mẫn Mẫn quay đầu, liếc nhìn Hoắc Trì Viễn.
“Đương nhiên không phải! Nhưng em phải làm xong những đề này rồi mới có thể đi hẹn hò được.” Hoắc Trì Viễn cười vuốt ve mái tóc của Tề Mẫn Mẫn, sủng nịch nói.
“Nhiều như thế?” Tề Mẫn Mẫn nhìn đến một đống sách đặt trên bàn, lập tức đáng thương vô tội nháy nháy mắt nhìn Hoắc Trì Viễn.”Chỉ làm 1 phần 4 thôi được không?”
Hoắc Trì Viễn nghiêm mặt lại: “Không thể!”
“Một nửa! Một nửa được chứ!” Tề Mẫn Mẫn giơ ngón tay lên, yếu thế cầu xin.
Làm xong từng này đề, phỏng chừng không tới đêm khuya thì cũng phải sau mười giờ mới hết.
Như thế thì còn hẹn hò gì nữa?
Hoắc Trì Viễn tựa hồ như cũng đang suy nghĩ, anh khẽ cau mày, nhìn Tề Mẫn Mẫn.
“Chú, đồng ý đi mà! Nếu không thì sẽ không còn thời gian để hẹn hò đâu!” Tề Mẫn Mẫn lắc lắc cánh tay Hoắc Trì Viễn làm nũng, cầu xin.