Mục lục
Vợ Cũ Thật Quyến Rũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 483


“Em giúp anh.” Đột nhiên Dương Nguyệt Quyên đi tới trước mặt Tề Bằng Trình,cởi áo khoảng mỏng ra, quỳ đến trước mặt ông…


Tề Bằng Trình hối hận nằm ở trên giường, đưa lưng về phía Dương Nguyệt Quyên. Ông thật là một người đàn ông không có tự chủ.


Dương Nguyệt Quyên ở sau lưng Tề Bằng Trình, xinh đẹp vặn vẹo người: “Bằng TRình, em còn muốn…”


Tề Bằng Trình xốc chăn đơn lên, tách tay của Dương Nguyệt Quyên ra, nghiêm mặt nói: “Anh ra phòng khách ngủ.”


Nói xong, Tề Bằng Trình không chút do dự rời đi.


Có lẽ Cố Hoài Cẩn rất thích Tề Mẫn Mẫn, cho nên mới tán gẫu chuyện phiếm vui vẻ đến quên cả thời gian, lúc phải về nhà đã hơn mười một giờ.


Bà khoác cánh tay chồng, nói tạm biệt với mọi người rồi rời đi.


Hoắc trì Viễn nhìn vẻ mặt lưu luyến không muốn rời đi của cô, cười nói với Tề Mẫn Mẫn:”Nhà chúng ta lại có thêm một người thương em.”


Tề Mẫn Mẫn cười gật gật đầu, nhưng tâm trạng không hề vui vẻ như vẻ bề ngoài. Người nhà họ Hoắc đối tốt với cô, là vì Hoắc trì Viễn đối tốt với cô, đã yêu thì yêu cả đường đi lối về, cũng bởi vì những người này vốn không biết cô chính là hung thủ. Nếu bọn họ biết kẻ thù của Hoắc trì Viễn chính là mình thì chắc chắn sẽ không yêu thương cô như bây giờ.


Hạnh phúc của cô kỳ thực vẫn rất mơ hồ, như có như không, muốn lên đó nhưng lại quên mất thang, cô phải liều mạng giơ chân mới có thể chạm đến được.


“Không vui sao?” Hoắc trì Viễn thấp giọng nói bên tai cô.


“Vui! Sao có thể không vui chứ?” Tề Mẫn Mẫn nở nụ cười tươi ngọt ngào.


Hoắc trì Viễn xoa xoa đầu cô, thản nhiên cười cười.


Hoắc Nhiên khoác vai Hoắc trì Viễn từ phía sau:”Anh, mấy người đứng có ra vẻ ân ái trước mặt người độc thân như em đi.”


“Chúng mình về nhà thôi.” Hoắc trì Viễn mở cửa xe, để cho Tề Mẫn Mẫn ngồi vào trong, chính mình cũng đi qua đầu xe, muốn ngồi vào ghế lái.


Hoắc Nhiên đột nhiên túm lấy Hoắc trì Viễn, đưa cho anh một cái bình nhỏ có một dầu màu vàng nhạt:”Em nghe Hoắc Tương nói anh ở trong phòng thay quần áo….hahaha….Em sợ anh mãnh liệt quá sẽ làm chị dâu nhỏ bị thương. Cầm lấy.”


“Cái gì?” Hoắc trì Viễn kỳ quái nhìn cái bình trong tay.


“Dầu. Có thể làm….” Hoắc Nhiên thấp giọng thì thầm bên tai Hoắc trì Viễn xong liền cười xoay người chạy đi.


“Tiểu tử thối! đúng là chuyên gia trong lĩnh vực này!” Hoắc trì Viễn nhìn bình dầu trong tay, bất đắc dĩ thầm nghĩ.


Tề Mẫn Mẫn tò mò hỏi:”Cái gì vậy?”


“Là thứ giúp em không bị thương.” Hoắc trì Viễn bỏ bình vào túi quần rồi ta tà cười cười.


Hoắc trì Viễn tươi cười làm cho Tề Mẫn Mẫn đột nhiên hiểu ra, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hồng lên một chút.


Xấu xa!


Hoắc trì Viễn thưởng thức gương mặt kiều diễm của Tề Mẫn Mẫn, đôi môi mỏng không kìm chế nhếch lên.


Vợ bé nhỏ của anh, thật sự rất thuần khiết.


Suốt đường đi, Tề Mẫn Mẫn đều ngồi nghiêm chỉnh, ngượng ngùng trêu chọc Hoắc trì Viễn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK