Nửa đêm, theo thói quen ông vội vào phòng đắp chăn cho con gái, vừa mở cửa phòng thì nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn lén lút ra khỏi phòng của mình, rón ra rón rén xuống lầu, ông liền chạy vào phòng con gái nhìn ra bên ngoài, qua ánh đèn mờ nhạt quả nhiên nhìn thấy hai bóng người ôm nhau ngoài cửa lớn.
Hoắc Trì Viễn nửa đêm lại đến đây cướp con gái ông sao?
Anh ta quan tâm đến Tề Mẫn Mẫn được bao nhiêu?
Tề Bằng Trình nhìn xuyên qua bóng đêm thấy chiếc Maybach dần biến mất trước cửa, tươi cười phức tạp.
“Bằng Trình? Tề Mẫn Mẫn đâu?” Dương Nguyệt Quyên đi đến bên cạnh Tề Bằng Trình, kỳ quái hỏi.
“Bị Hoắc Trì Viễn đón đi rồi.” Tề Bằng Trình nói xong, liền xoay người trở về phòng.
Từ nay về sau, có một người đàn ông thay ông yêu thương Tề Mẫn Mẫn. Người cha này có thể về hưu rồi.
“Người này…thật là…” Dương Nguyệt Quyên nói ra hai câu cực kỳ khó nghe, tràn ngập trào phúng.
“Điều đó cho thấy Tề Mẫn Mẫn nhà chúng ta thật thu hút!” Tề Bằng Trình bất mãn trừng mắt nhìn Dương Nguyệt Quyên liếc mắt một cái.
…..
Tề Mẫn Mẫn tựa vào ngực Hoắc Trì Viễn, nghe nhịp tim khỏe khoắn của anh, khóe miệng lặng lẽ nhếch lên, trong tâm như được tưới mật ngọt.
Hoắc Trì Viễn một tay nắm tay lái, một tay ôm Tề Mẫn Mẫn vào lòng, lạnh nhạt nhìn con đường phía trước, thỉnh thoảng cúi đầu hôn Tề Mẫn Mẫn một chút.
Tề Mẫn Mẫn ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, lúc anh cúi xuống thì nghịch ngợm cắn môi anh.
Chiếc Maybach đột nhiên không khống chế được, ngoằn nghèo thành hình số tám.
“Nghịch ngợm!” Hoắc Trì Viễn khống chế được chiếc xe, sắc mặc nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn quở trách.
“Chú không thích sao?” Tề Mẫn Mẫn ranh mãnh nhìn Hoắc Trì Viễn. Chỉ một cái hôn nho nhỏ của cô mà làm anh thiếu chút nữa không khống chế được, có phải anh thực sự rất thích cô không?
“Làm cho người ta muốn phạm tội!” Giọng anh thô cứng nói.
“Là lỗi của em.” Tề Mẫn Mẫn điềm đạm đáng yêu nói, cô nén cười rúc vào ngực anh.
Chiếc Maybach đột nhiên phát ra tiếng phanh gấp chói tai, khẩn cấp tấp vào đường cái bên cạnh.
Hoắc Trì Viễn nghiêng người, áp đến bên người Tề Mẫn Mẫn, nhiệt tình hôn cô. Nửa ngày, anh mới thở hổn hển tựa đầu vào bả vai cô, thanh âm khàn khàn nói:”Dám chọc giận anh, hậu quả em có gánh nổi không?”
Tề Mẫn Mẫn chớp mắt con ngươi trách móc nói:”Chú không cạo râu.”
Hoắc Trì Viễn bị Tề Mẫn Mẫn tức giận nói cho đến dở khóc dở cười:”Không phải em muốn biết râu của anh có cứng đến nỗi đâm vào người không sao? Anh Hoắc ý nuôi để về cho em sờ đó.”
“Đâm được.” Tề Mẫn Mẫn ra sức gật đầu:”Chú, về nhà em giúp anh cạo râu.
Hoắc Trì Viễn đang dục vọng đầy người bị Tề Mẫn Mẫn thành công thổi bùng lên, anh ra sức hôn lên cái gáy trắng như tuyết, nói:”Không cạo, gọt gì hết! Anh còn chưa đâm đủ!”
“Ngứa!” Tề Mẫn Mẫn ở dưới thân Hoắc Trì Viễn cười khanh khách, né tránh nụ hôn của anh.
Hoắc Trì Viễn đột nhiên ngồi dậy rời khỏi Tề Mẫn Mẫn, gương mặt có chút rét lạnh khởi động xe, nhanh chóng phóng đi.