Vương Giai Tuệ ngồi trên giường, ôm gấu lớn, ánh mắt mê li, lòng ngổn ngang.
Tại sao khi nói không thích Hoắc Nhiên, cô lại cảm thấy đau lòng như vậy?
Là không nỡ thương tổn anh sao?
Nhớ lại lúc cô bị gãy xương, anh đã chăm sóc, cô thật sự cảm kích vô cùng.
Cố thể chịu đựng những lời nói ác độc của cô, chỉ cười cười rống lên khi cô gọi anh là ‘Bác sĩ Mông Cổ’. Anh massage cho cô còn vì vết thương trên chân cô mà đi theo Hoắc Trì Viễn xin thuốc dán…..
Một Hoắc Nhiên như vậy thật sự rất khó khiến người ta không cảm động…..
Đáng tiếc, trong lòng cô đã có một người ngự trị —— Ninh Hạo.
Làm cách nào để giảm thương tổn đến mức thấp nhất đây?
“Giai Tuệ?” Lý Á Lệ gõ cửa, đi vào phòng, quan tâm ngồi bên cạnh cô, “Sao vậy? Hôm nay thấy con không có tinh thần lắm?”
“Mẹ, con vừa từ chối Hoắc Nhiên!” Vương Giai Tuệ mở to hai mắt nhìn mẹ.
“Cái gì? Con lại từ chối Hoắc Nhiên sao?” Lý Á Lệ dùng sức gõ vào đầu con gái, “Mẹ không biết đầu con bị ngập nước hay bị đứt gân đây? Bác sĩ Cố tốt như vậy, con đốt đèn lồng cũng khó tìm thấy. Con không biết quý trọng lại còn đi từ chối cậu ấy!”
“Mẹ, rốt cuộc con là con gái ruột của mẹ hay là Hoắc Nhiên hả?” Vương Giai Tuệ xoa gáy, bất mãn oán giận.
Mẹ ra tay thật nặng mà, xem ra thật sự tức giận rồi.
“Hoắc Nhiên!” Lý Á Lệ tức giận trả lời.
“Hóa ra anh ấy là con trai thất lạc của mẹ. Chắc con là con nuôi thôi! Cho nên mẹ chỉ mong con nhanh chóng gả cho anh ấy.” Vương Giai Tuệ chu môi.
“Con nói đúng đó!” Lý Á Lệ đứng trước mặt Vương Giai Tuệ, hung hãn trả lời.
Vương Giai Tuệ bị dáng vẻ của mẹ chọc cười: “Hoắc Nhiên đã thu phục mẹ bằng cách nào vậy? Chỉ vài câu thôi mà mẹ đã bảo vệ anh ta rồi!”
“Bởi vì cậu ấy tốt!” Lý Á Lệ ngồi lên giường, ôm bả vai con gái, tâm sự: “Mẹ thấy Hoắc Nhiên đối với con là thật lòng. Một người đàn ông như vậy, sau khi đã động lòng thì sẽ không xằng bậy bên ngoài. Con gả cho cậu ấy sẽ không gặp thiệt thòi. Còn Ninh Hạo, trong mắt cậu bé đều tập trung trên người Tề Mẫn Mẫn, con gả cho nó sẽ chịu thương tổn mà thôi!”
“Nhưng mà trong hôn nhân phải có tình yêu mới bền được!” Vương Giai Tuệ mê mang nhìn chằm chằm mũi chân mình.
“Yêu? Hoắc Nhiên chẳng lẽ không yêu còn sao?” Lý Á Lệ cao giọng hỏi.
“Yêu!” Vương Giai Tuệ cắn môi, nặng nề trả lời.
Cô không hề phủ nhận tình cảm của Hoắc Nhiên dành cho mình.
“Có cậu ấy yêu con là được rồi!” Lý Á Lệ thở dài. “Con đừng học theo mẹ. Mẹ nghĩ rằng cứ gả cho người đàn ông mà mình yêu là hạnh phúc, kết quả tình yêu của mẹ đổi lấy bằng sự vứt bỏ vô tình!”
“A…..” Vương Giai Tuệ nặng nề trả lời.
Hoắc Trì Viễn nghiêm nghị nhưng so với cô giáo còn nham hiểm hơn.
Có lẽ tối qua học muộn quá, sáng sớm bị Hoắc Trì Viễn hôn cho tỉnh ngủ, đầu óc Tề Mẫn Mẫn vẫn còn “bãi công.”