Mục lục
Vợ Cũ Thật Quyến Rũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 540


Vương Giai Tuệ nức nở: “Sớm biết chồng cô ta là tổng giám đốc Hoắc Y, mình sẽ không động đến cô ta!”


”Bạn có thể lý trí lên giúp mình được hay không?” Hạ Minh Minh giẫm một cái lên chân Vương Giai Tuệ.


”Mình sợ cô ta sẽ gây khó dễ cho mẹ mình! Mẹ mình đi xin việc đã không dễ dàng mà chế độ đãi ngộ tại Hoắc Y rất tốt!” Vương Giai Tuệ bắt đầu hối hận vì đã đắc tội Tề Mẫn Mẫn. Nếu chồng của Tề Mẫn Mẫn là tổng giám đốc của những công ty khác, cô ta cũng không sợ nhưng lại là tổng giám đốc của Hoắc Y. Mẹ đã hơn 40 tuổi rồi, nếu muốn tìm một công việc tốt như Hoắc Y thì không có khả năng.


”Nếu bạn muốn khóc thì cút về lớp học đi! Đừng ở chỗ này khiến mình xấu hổ!” Hạ Minh Minh tức giận, gầm nhẹ.


Vương Giai Tuệ cầm hộp cơm, tâm trạng không tốt đứng dậy rời đi.


Ninh Hạo thấy bộ dạng sắp khóc của Vương Giai Tuệ, tò mò nhỏ giọng hỏi Tề Mẫn Mẫn: “Vừa rồi bạn nói cái gì?”


”Mình nói là ông xã mình là tổng giám đốc Hoắc Y!” Tề Mẫn Mẫn cười trào phúng, “Là người phát tiền lương cho mẹ Vương Giai Tuệ. Mình còn chưa làm cái gì mà nàng ta đã sợ rồi! Trông cô ta hiện giờ làm gì có dáng vẻ ngoan độc lúc hạ dược cho mình nữa chứ?”


”Người có lúc đáng thương cũng có lúc đáng hận!” Ninh Hạo cười nói.


Tề Mẫn Mẫn không tìm cậu nhờ giúp đỡ mà tìm Hoắc trì Viễn đủ để thấy người thân cận với cô nhất giờ là Hoắc trì Viễn mà không phải cậu nữa.


Quả thật Hoắc trì Viễn có bản lĩnh này.


Cậu nên vì thế mà vui vẻ hay đau lòng đây?


”Mình đang chờ mấy người đó đến xin lỗi mình!” Tề Mẫn Mẫn vừa ăn cơm vừa nói.


”Có xin lỗi cũng không thể đền bù được những khổ sở mà bạn chịu!”


Hạ Minh cùng Giai Tuệ quấy rối, Tề Mẫn Mẫn cảm thấy được ngày hôm nay đặc biệt thư thái.


Ở trong phòng học, hai bạn học vừa gặp phải ánh mắt của cô liền chột dạ quay đi, bộ dáng thực sự khiến người ta phải khinh thường.


Thế giới này quả thật cần có thế lực.


Đến giờ môn tiếng Anh thầy giáo gọi Tề Mẫn Mẫn: “Tề Mẫn Mẫn, bài luận Anh này là em làm?”


”Vâng!” Tề Mẫn Mẫn lập tức trả lời. Đích thực là tự cô viết, chỉ có điều là dưới sự chỉ đạo của Hoắc trì Viễn mà hoàn thành. Vậy cũng có thể nói là tự mình viết đi?Tên miền mới của bên mình là Truyen3.one. Cả nhà truy cập vào đọc để ủng hộ chúng mình có động lực ra chương mới nhé!


”Đoạn Anh văn kia không phải là em lấy ở trên mạng chứ?” Thầy giáo nghi ngờ nhìn Tề Mẫn Mẫn.


”Cái đó thật sự là do em viết, chẳng qua là có người thân giúp em sửa lỗi chia động từ và cách dùng từ thôi ạ.” Tề Mẫn Mẫn kiêu ngạo cười nói, “Thầy, người kia nhà em đặc biệt trâu bò, bằng tiếng Anh loại giỏi 8. 8 đấy.”


”Tôi đã nói bài văn kia làm sao có thể giống như học sinh cấp ba viết được. Trình độ rất cao.” Thầy giáo cười to nói.


”Thầy, em có thể ngồi xuống được chứ.” Tề Mẫn Mẫn cười khẽ chớp chớp mắt.


”Có thể. Tề Mẫn Mẫn, có người nhà giỏi như vậy, em nhất định phải cố gắng học tập đấy.” Thầy dạy Anh vui vẻ dặn dò Tề Mẫn Mẫn.


”OK!” Tề Mẫn Mẫn hí hửng ngồi xuống.


Ninh Hạo tò mò hỏi cô: “Hoắc trì Viễn mời người về dạy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK