“Anh, em cùng vài chuyên gia đã tạo ra một loại cao dán giảm đau tiêu sưng, cũng đã gửi qua cho anh rồi. Buổi tối trước khi đi ngủ anh nhớ dán lên ngón tay, sau đó nhớ trườm nước nóng.” Hoắc Nhiên cẩn thận dặn dò.
“Biết rồi. Khi nào thì trở về?” Hoắc Trì Viễn quan tâm hỏi han.
“Nhanh nhất cũng phải Chủ nhật. Làm sao vậy?”
“Anh muốn cho mẹ vợ em thăng chức, về sau sẽ phải đi công tác rất nhiều. Em nhanh về mà chiếu cố Giai Tuệ.” Hoắc Trì Viễn nửa đùa nửa thật nói.
“Anh đây là tạo cơ hội cho em cùng Giai Tuệ sao?” Hoắc Nhiên cười hỏi.
“Thế thì sao?” Hoắc Trì Viễn cười hỏi lại.
Nhìn thấy Hoắc Nhiên vẫn chưa theo đuổi được Giai Tuệ, anh cũng thấy sốt ruột thay.
“Cảm ơn anh! Có anh thật tốt!” Hoắc Nhiên cảm khái cười nói.
“Anh nhắc nhở em, Giai Tuệ không giống những người bạn cùng giường trước kia của em, trước khi kết hôn không được làm xằng làm bậy!” Hoắc Trì Viễn thật lòng dặn dò em trai.
“Biết rồi! Em sẽ coi cô ấy như bảo bối của mình!” Hoắc Nhiên cười đáp.
Tề Mẫn Mẫn đang làm bài tập thì thấy Ninh Hạo đưa cho cô một quyển sổ.
“Cái gì vậy?” Tề Mẫn Mẫn nhìn lên, hỏi.
“Chữ ký của anh họ!” Ninh Hạo cười, thấp giọng trả lời.
“Thật sao?” Tề Mẫn Mẫn có chút hưng phấn, thiếu chút nữa thét chói tai.
Tuy cô không quá hâm mộ nhưng đó là Tô Hoán, là ngôi sao đang nổi đó nha.
Tề Mẫn Mẫn vội vàng lấy quyển sổ qua, đặt dưới quyển sách bài tập, lặng lẽ mở ra.
Cô cho rằng chỉ có một chữ ký thôi nhưng không ngờ phải đến nửa quyển sổ đều là chữ ký rồng bay phương múa của Tô Hoán.
Cô chân kinh, trừng to mắt: “Nhiều như vậy sao?”
Ninh Hạo viết ra nháp: ‘Bán được tiền thì mời mình và anh họ ăn cơm. =))’
Tề Mẫn Mẫn lập tức trả lời: ‘Mình chỉ đùa thôi. Mình muốn xin cho Giai Tuệ một chữ ký. Nhưng mà nếu nhiều chữ ký như vậy thì mình cũng không thể lãng phí, có tiền mình sẽ mời bạn và đại thần Tô Hoán còn cả Giai Tuệ cùng ăn một bữa thật lớn. ’
Ninh Hạo gật đầu: ‘Đừng kể với người khác quan hệ của minh và Tô Hoán.’
Tề Mẫn Mẫn cười trả lời: ‘Biết mà!’
Ninh Hạo hơi mỉm cười, nháy mắt một cái rồi cúi đầu, tiếp tục làm bài.
Lúc tan học, Tề Mẫn Mẫn ôm sổ chạy đến trước mặt Giai Tuệ, cười thần bí hỏi: “Đoán xem hôm qua mình và Hoắc Trì Viễn đi đánh tennis gặp ai nào?”
“Ai vậy?” Vương Giai Tuệ bướng bỉnh cười hỏi.
“Một nhân vật lớn mà những người dân thường như chúng ta khó có thể gặp được!” Tề Mẫn Mẫn cười hì hì một tiếng. Cô ghé sát vào tai Giai Tuệ, nhỏ giọng nói: “Là Tô Hoán!”
“Là Tô Hoán mà mình đang nghĩ đến đúng không?” Giai Tuệ có chút không dám tin, chớp mắt hỏi lại.