“Hoắc Trì Viễn, nghe nói hôn lễ của anh xuất hiện một chút…” nhạc đệm”. Tân hôn vẫn vui vẻ chứ?” Lục An Bình cao ngạo liếc nhìn Hoắc Trì Viễn, trào phúng hỏi.
“Cảm ơn đã quan tâm. Vợ chồng chúng tôi cực kỳ hạnh phúc.” Hoắc Trì Viễn nhàn nhạt cười nói, lấy phong thái tao nhã đáp trả sự châm chọc của Lục An Bình.
“Vậy sao? Kia, vậy phải chức mừng rồi!” Sắc mặt Lục An Bình không tốt mấp máy môi.
“Công ty của tôi còn có việc, xin lỗi không tiếp được.” Hoắc Trì Viễn nói xong, tiện xoay người rời đi.
“Hoắc Trì Viễn, anh có biết lần này tôi tới thành phố A để làm gì không?” Lục An Bình đề cao âm điệu, nói với bóng lưng của Hoắc Trì Viễn.
Hoắc Trì Viễn dừng bước lại: “Tôi không thích quan tâm tới việc tư của người khác.”
“Nếu việc tư này cùng ba vợ anh có quan hệ, anh thực sự cũng không quan tâm sao?” Lục An Bình lạnh lùng cười hỏi.
Hoắc Trì Viễn phút chốc xoay người lại, lạnh mặt hỏi: “Lục tiểu thư đây là có ý gì?”
“Rốt cục đồng ý quay lại nhìn tôi rồi sao?” Lục An Bình u oán nhìn Hoắc Trì Viễn.
Thời điểm tại Havard, trong mắt anh chỉ có Tưởng Y Nhiên.
Tưởng Y Nhiên chết rồi, anh cũng chưa từng rời ánh mắt lên người cô.
Cô cực kỳ tức giận.
Cô đường đường là con gái của Phó Bộ Trưởng bộ phận WS lại đấu không lại con gái của một bác sĩ cùng con gái của một thương nhân.
Cô hận Hoắc Trì Viễn thà chọn một con nhóc cũng không chọn cô.
Cô muốn làm cho Hoắc Trì Viễn hối hận vì đã đưa ra sự lựa chọn như vậy.
“Nói cho tôi biết!” Hoắc Trì Viễn lãnh khốc ra lệnh.”Cô muốn làm cái gì?”
“Tôi muốn làm cái gì?” Lục An Bình trào phúng cười mỉa:”Hiện tại vấn đề không phải tôi muốn làm cái gì, mà là tôi có quyền làm cái gì. Hoắc Trì Viễn, anh có nghe nói qua chứng thực dược phẩm GMP chưa? Không có thông qua GMP chứng thực, chỉ cần đến cuối năm thôi, công ty của ba vợ anh cũng sẽ phải ngừng sản xuất thuốc.”
Lục An Bình nói xong, liền xoay người cao ngạo bước vào thang máy.
“Lục An Bình, cô tốt nhất không nên làm việc theo cảm tính!” Hoắc Trì Viễn cau mày, nhìn Lục An Biến mất trong thang máy với khuôn mặt tươi cười kiêu ngạo, đôi mày kiếm liền nhíu lại.
Nếu Lục An Bình cố ý cản trở, không chịu cho dược phẩm của ba vợ thông qua chứng thực GMP, chờ cho công ty của Tề Bằng Trình đình chỉ việc sản xuất thuốc còn nghiêm trọng hơn là phá sản.
Cô ta đây là buộc anh phải đi cầu xin cô ta.
Hoắc Trì Viễn đau đầu xoa mi tâm.
Lấy tính cách cao ngạo cùng cố chấp của Lục An Bình, cô ta sẽ không dễ dàng đáp ứng thỉnh cầu của anh.
Nhục nhã, châm chọc anh có thể chịu, nhưng điều anh lo lắng là cái mà cô ta sẽ bắt anh phải làm là cái gì.
Ba năm ở Havard, cho tới bây giờ anh cũng chưa từng cho vị học muội này bất kỳ một cơ hội nào cả, cũng chưa từng cho cô ta dù chỉ một chút hy vọng, thế nhưng cô ta vẫn không chịu buông tha cho tình cảm của mình.