“Không sao ạ.” Vương Giai Tuệ ôm gấu lớn ngồi xuống, khẩn trương trả lời.
Lý Á Lệ, nhìn cửa phòng đóng chặt, lắc đầu nhỏ giọng than thở: “Hai ngày nay con bị làm sao thế? Không thấy hồn phách đâu.”
Giống như tối hôm 15 đó, Tiểu Tuệ trở nên quá không bình thường. không phải một mình ngẩn người, mà là cau mày thở dài.
Hoắc Nhiên không xuất hiện nữa.
Hai người này là làm sao thế?
Lúc ăn sáng, Lý Á Lệ nhìn con gái, quan tâm hỏi han: “Con và Hoắc Nhiên có phải cãi nhau rồi nháo chia tay rồi hả?”
Vương Giai uệ bị mẹ nói sợ tới mức phun ra một ngụm cháo: “Mẹ, gì mà cãi nhau rồi chia tay? Con và Hoắc Nhiên chỉ là bạn bè bình thường!” Đột nhiên nhớ tới Hoắc Nhiên, cô lại thêm vào một câu: “Có thể là bạn bè bình thường cũng không được.”
“Mẹ nói cho con biết, Hoắc Nhiên là con rể mẹ hài lòng nhất, con đừng dọa nó chạy mất.” Lý Á Lệ cầm đũa gõ vào bát một cái, khí phách ra lệnh.
“Vì sao lại là anh ấy?” Vương Giai Tuệ tâm tình phức tạp nhìn mẹ.
“Bởi vì nó tuổi trẻ đầy hứa hẹn.” Lý Á Lệ lạnh lùng trừng mắt nhìn con gái một cái: “Có phải con đang muốn hỏi mẹ sao không phải là nInh Hạo không?”
Trái tim Vương Giai Tuệ nhảy loạn một phen, chột dạ lắc đầu: “Không, con biết con và Ninh Hạo không phải người ở cùng một thế giới.”
“Con hiểu rõ là tốt, nhanh ăn cơm đi.” Lý Á Lệ đau lòng nhìn con gái.
Có lẽ Ninh gia không phải là nhà đại phú nhưng là nhà giàu có đắt tiền. Người như vậy sao có thể tùy tiện cưới một cô gái gia đình bình thường?
“Con ăn no rồi.” Vương Giai Tuệ ăn hai miếng cháo liền bỏ muỗng xuống đứng dậy.
Khẩu vị mấy ngày này không tốt, cái gì cũng không ăn vào. Cô cảm giác mình gầy đi rồi…
….
Nghĩ đến một tháng qua chưa thấy các bạn, tâm tình của Tề Mẫn Mẫn có chút nhảy nhót.
Hoắc Trì Viễn ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Tề Mẫn Mẫn đang hưng phấn nhìn ra ngoài cửa sổ, ho nhẹ một tiếng.,
Tề Mẫn Mẫn quay đầu, cười nói: “Thời gian thực là nhanh, chỉ chớp mắt đã khai giảng rồi.”
Hoắc Trì Viễn đặt văn kiện sang một bên, giơ tay lên mò mẫn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô: “Chăm sóc bản thân cho tốt. hiện giờ sức khỏe của em vẫn không thể đụng vào nước lạnh, anh và chủ nhiệm lớp em đã chào hỏi qua, bà ấy sẽ chăm sóc em, đúng rồi, cơm trưa nên ăn nóng, không được ăn đồ ăn không tốt cho sức khỏe!”
“Yên tâm, đồ ăn ở căn tin trường em rất tốt, không muốn ăn thì ở đối diện trường còn có quán cà phê.” Tề Mẫn Mẫn nhìn xe dừng lại ở cửa trường học, khoát tay với Hoắc Trì Viễn, dùng tay mở cửa xe.
Ninh Hạo đứng ở cửa trường học, khi nhìn thấy Maybach của Hoắc Trì Viễn, trong mắt liền lặng xuống.
Hoắc Trì Viễn nhìn thấy Ninh Hạo, anh dừng mắt ở khuôn mặt tuấn mỹ của Ninh Hạo, vươn một cánh tay dài ra túm lấy Tề Mẫn Mẫn về trong lòng, nặng nề hôn lên.
Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt né tránh: “Ngày nào cũng hôn… còn chưa đủ sao?”
“Không đủ!” Hoắc Trì Viễn dùng ngón trỏ vuốt ve cánh môi của Tề Mẫn Mẫn: “Nơi này… là của anh!”
“Cắt!” Tề Mẫn Mẫn bất đắc dĩ đảo cặp mắt trắng dã.