Tần Viễn Chu thật tuyệt vời!
Mẹ Tần thật không dễ dàng gì mới ăn hết quả chuối tiêu, Tần Viễn Chu lại bưng một ly trà Ô Long nói: “Trà Ô Long rất tốt. Có thể giảm béo.”
Tuy mẹ Tần không cao hứng, nhưng tay vẫn tiếp nhận chén trà, nhấp một ngụm.
Bà nội Hoắc nhìn ba mẹ Tần, hiền lành cười nói: “Ông thông gia, bà thông gia, tôi biết mối hôn sự này là Hoắc Tương nhà chúng tôi trèo cao, hơn nữa con bé còn được chiều chuộng từ bé đến lớn.”
“Không nói tới trèo cao.Gia đình chúng tôi cũng chỉ là gia đình bình thường thôi.” Ba Tần lập tức khiêm tốn nói.
“Nhà chúng ta khi nào thì trở thành gia đình bình thường vậy?” Mẹ Tần ngạo mạn bĩu môi.
Ba Tần lập tức trừng mắt liếc nhìn vợ mình một cái.
“Tôi ăn ngay nói thật mà.” Mẹ Tần nhỏ giọng than thở.
“Nói đến gia đình bình thường, kia phải nói nhà chúng tôi mới đúng.” Chu Cầm trong trẻo lạnh lùng nói, “Nhưng nếu đã muốn kết thông gia mà nói, chúng ta nên vứt bỏ mọi thành kiến về quan niệm này. Đối với bọn nhỏ mà nói, chúng ta là bậc làm cha làm mẹ. Vợ chồng chúng nó yêu thương nhau mới là điều mà chúng ta nên quan tâm.”
Hoắc Hoài Lễ thưởng thức nhìn vợ mình, trong mắt tràn đầy tình yêu.
“Bà thông gia nói rất đúng.” Cha Tần đồng ý gật đầu.
“Tiểu Tương, em kết hôn anh cả cũng không có gì cho em cả. Đây là văn kiện chuyển nhượng một phần cổ phần cho em. Cứ coi như đồ cưới anh đưa cho em vậy.” Hoắc Trì Viễn đưa một tập văn kiện cho Hoắc Tương.
Hoắc Nhiên đoạt lấy từ trong tay Có Tương, mở văn kiện nhìn thoáng qua sau đó khoa trương kêu lên:”5%? Anh cả, đây là vài triệu a!”
“Cũng không đáng gì!” Hoắc Trì Viễn nhìn mẹ Tần vẫn đang ngạo mạn, nhàn nhạt phun ra mấy chữ.
Nghe được lời anh nói, khí thế của mẹ Tần rốt cục cũng xẹp xuống.
Hoắc Trì Viễn thật cao hứng khi nhìn thấy biểu tình của mẹ Tần, quay đầu nhìn về phía Tần Viễn Chu nói: “Viễn Chu, hi vọng cậu sẽ không phụ bạc Hoắc Tương.Nếu như em gái tôi phải chịu ủy khuất, tôi cũng sẽ không quản cậu là ai đâu!”
“Em yêu cô ấy còn không kịp. Anh cả cứ yên tâm.” Tần Viễn Chu nắm chặt tay Hoắc Tương, trong mắt chất chứa nồng đậm yêu thương cùng sủng nịch.
Tuy mẹ Tần vẫn cao ngạo nhưng vì sự uy hiếp của Hoắc Trì Viễn mà cũng thu liễm bớt lại.
Hoắc Trì Viễn gọi Tần Viễn Chu vào phòng làm việc, Tề Mẫn Mẫn ngồi bên cạnh Hoắc Tương, nhỏ giọng cười: “Chị Hoắc Tương, chúc mừng chị!”
Vẻ mặt Hoắc Tương ngập tràn hạnh phúc, cười: “Cảm ơn!”
“Chị Hoắc Tương, từ lúc nào quan hệ của chị và thị trưởng Tần lại tốt như vậy đó? Em chưa nghe thấy chị nói bao giờ nha! Chị đúng là biết giữ bí mất.” Tề Mẫn Mẫn bất mãn kháng nghị.
“Chị và anh ấy…..thực sự bắt đầu thì mới từ tuần trước thôi. Còn trước đó là hơn nửa năm trước, chúng ta cũng gặp nhau vài lần. Nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt, chị gặp mặt nhà xuất bản tại thành phố B. Rồi sau đó, trong buổi giới thiệu sách, chị ngồi cạnh anh ấy nhưng không biết anh ấy là thị trưởng mới nhậm chức ở thành phố B. Chị còn hồn nhiên nói xấu anh ấy chứ! Toi!” Hoắc Tương xấu hổ, le lưỡi với Tề Mẫn Mẫn.