“Cảm ơn bác đã quan tâm.” Ưng Mẫn tao nhã cười nói. “Gần đây bác thấy thế nào? Có còn đau đầu không?”
“Thỉnh thoảng mới đau. Hôm nay Hoắc Trì Viễn sẽ lại đưa tôi đi kiểm tra.” Tưởng phu nhân cười nói, “Có cậu ấy ở đây, cố cứ yên tâm đi. Không có việc gì.”
“Cháu tin tưởng anh ấy.” Ưng Mẫn nghe nói Cố Mac sẽ tới, trong mắt hiện lên tia vui mừng.
Lúc này, bác sĩ Vương bưng nước và thuốc đến, nói với Tưởng phu nhân:”Tưởng phu nhân, đến giờ uống thuốc rồi.”
Tưởng phu nhân nhìn thấy thuốc thì mất hứng cụp mắt:”Bác sĩ Vương, tôi đã khỏe hơn nhiều rồi, vẫn phải uống thuốc hằng ngày sao?”
“Tôi đã giảm thuốc đi rồi. Qua vài ngày có thể không cần uống nữa. Đến lúc đó, Tôi cũng nên đi rồi.” Bác sĩ Vương cười trả lời.
Đi?
Ưng Mẫn chăm chú nghe bác sĩ Vương nói chuyện cùng Tưởng phu nhân, ngón tay bởi vì căng thẳng mà nắm thật chặt.
“Thật sự có chút luyến tiếc.” Tưởng phu nhân cười nói.
“Bà cũng không nên luyến tiếc. Tôi đi rồi có nghĩa bà đã hoàn toàn bình phục.” Bác sĩ Vương lập tức cười trả lời.
“Vài năm nay thật sự đã làm cho ông lo lắng. Tôi biết thời gian trước tôi thật…như tra tấn người ta.” Tưởng phu nhân nhớ lại bộ dạng lúc trước của mình, liền có chút xúc động.
“Tôi có thể thông cảm.” Bác sĩ Vương nghiêm túc nói.
Gia đình đột nhiên xảy ra biến cô, một người kiên cường cũng chịu không nổi, huống chi là một người đàn bà xinh đẹp yếu đuối?
“Bác sĩ Vương không chỉ y thuật cao siêu, trái tim còn rất nhân hậu.” Ưng Mẫn dịu dàng cười khen.
“Y thuật cao siêu còn chưa nói đến. Tưởng phu nhân có thể bình phục chính là do bà ấy đã có thể nghĩ thông suốt hết thảy.” Bác sĩ Vương nghiêm túc nói, “Tôi rất vui mừng vì bà ấy có thể khang phục.”
“Bác sĩ Vương, rời đi rồi, ông đã định đi đâu chưa?” Tưởng phu nhân quan tâm hỏi.
“Hoắc Trì Viễn đã giúp tôi liên hệ cho tôi một công việc ổn định ở bệnh viện tại B thị. Tuần sau tôi sẽ qua đó.” Bác sĩ Vương cười trả lời.
Nghe thấy bác sĩ Vương tuần sau sẽ phải rời đi, Ứng Mẫn rũ mắt xuống, cười quỷ dị.
“Tiểu Viễn nghĩ thật chu đáo!” Tưởng phu nhân nghe thấy bác sĩ Vương nói vậy lập tức hết buồn, cười nói.
Bà mắc bệnh này đã năm năm, Hoắc Trì Viễn cũng đã tốn một số tiền lớn đề mời bác sĩ Vương chữa bệnh cho bà. Hiện giờ, bà đã hồi phục, anh cũng không mặc kệ bác sĩ Vương mà sắp xếp một chỗ làm tốt cho bác sĩ Vương, bà cũng yên tâm hơn.
“Hoắc Trì Viễn vẫn như vậy!” Ứng Mẫn dịu dàng cười.
Tưởng phu nhân uống thuốc xong, đưa cốc nước cho bác sĩ Vương, thoải mái cười rộ lên, “Bác nhìn Tiểu Viễn từ nhỏ, là một đứa bé mặt lạnh nhưng tâm nóng!”
Nghe Tưởng phu nhân khen Hoắc Trì Viễn giống như khen ngợi con rể của mình, đáy lòng Ứng Mẫn cười lạnh.
Hoắc Trì Viễn vĩnh viễn không có khả năng trở thành con rể bà đâu!