Giai Tuệ bị Hoắc Nhiên làm cho dở khóc dở cười.
Cô xoay người, mở cửa ra, tức giận trừng mắt liếc anh một cái:”Nhìn rồi, anh đi đi!”
Cô còn chưa kịp đóng cửa, Hoắc Nhiên đã lẻn vào trong.
Nhìn đôi mắt Giai Tuệ đỏ hồng, Hoắc Nhiên đau lòng kéo cô vào lòng:”Vợ à, anh xin lỗi. Về sau dù có chuyện gì anh cũng không bỏ mặc em. Lần này là anh không đúng, em đánh anh đi!”
Hoắc Nhiên nói xong, liền nắm tay Giai Tuệ, dùng sức tát vào mặt mình.
Bởi vì Giai Tuệ giãy dụa muốn thu tay, cái tát lên mặt anh cũng không mạnh, chỉ có một dấu tay hồng nhạt.
Hoắc Nhiên xúc động cụng trán vào Giai Tuệ, cười nói:”Vợ, em không nỡ sao?”
“Đánh anh có tác dụng gì? Anh không phải muốn liên lạc thì liên lạc, không muốn liên lạc thì để mặc em một mình?” Giai Tuệ bất mãn kháng nghị.
“Anh không dám để vợ thân yêu của anh một mình đâu.” Hoắc Nhiên vô tội nói.
“Ai là vợ anh?” Giai Tuệ bĩu môi, hốc mắt vẫn đỏ hồng, muốn rơi lệ.
Anh luôn luôn xuất hiện ở bên cô, cho nên cô chưa bao giờ biết cảm giác bị bỏ rơi lại khó chịu như vậy.
Mấy ngày nay một tin nhắn cũng không có, cô còn tưởng đã xảy ra chuyện gì. Thiếu chút nữa thì gọi điện cho Tề Mẫn Mẫn hỏi tình hình.
“Em ấy!” Hoắc Nhiên ôm lấy Vương Giai Tuệ, nhiệt tình hôn môi cô.
“Đặt em xuống!” Giai Tuệ đỏ mặt kháng nghị.
Anh định dùng sắc đẹp để dụ dỗ cô sao?
Hoắc Nhiên cũng không có buông cô ra, ngược lại càng hôn thêm cuồng nhiệt.
Liêu Phàm xuất hiện khiến anh nhớ tới mối tình đầu ngọt ngào và khổ sở, khiến anh phát điên tìm kiếm cả thành phố.
Hiện giờ tỉnh táo lại anh mới ý thức được mình đã phạm vào sai lầm trí mạng.
Từ sớm anh đã không còn yêu Liêu Phàm.
Anh chỉ có không cam lòng. Mà phần không can lòng sau khi biết Liêu Phàm đã biến mất, còn lại chỉ có áy náy và thương hại.
Anh nói rất đúng, áy náy và thương hại không phải tình yêu.
Anh thiếu chút nữa đã xúc phạm tới Giai Tuệ.
Anh xác định người hiện tại mình yêu chính là Giai Tuệ.
“Nếu anh có chuyện gì, có thể nhắn cho em một tin được không?” Giai Tuệ rơm rớm nước mắt, vừa hỏi: “Hai ngày này em còn nghĩ anh xảy ra chuyện gì.”
“Thật xin lỗi, để em lo lắng rồi.” Hoắc Nhiên ôm cô đến sô pha, đặt cô xuống, lại đè người lên, đau lòng hôn lên nước mắt của cô: “Bảo bối, đừng khóc.”
“Bác sĩ Mông Cổ…” Vương Giai Tuệ nhìn Hoắc Nhiên, cắn môi một cái.
Hoắc Nhiên dừng lại bên môi Vương Giai Tuệ, khẩn trương nhìn cô: “Còn giận sao?”
“Em… em nhớ anh…” Vương Giai Tuệ cố lấy dũng khí thông báo: “Em rất nhớ anh.”