Dưới lầu, Trịnh Húc và Lynda đang ngồi chờ trong phòng khách, thấy anh đi xuống, Trịnh Húc vội vàng tiến lên nhận lấy va li.
“Lynda, tôi và Trịnh Húc có thể một tháng sau mới trở về. Trong khoảng thời gian này, cô chú ý đến thăm Tề Mẫn Mẫn nhiều một chút!” Hoắc Trì Viễn vừa đi ra ngoài, vừa nói với Lynda đang đi đằng sau.
“Hoắc tổng yên tâm!” Lynda gật đầu.
“CÔ ấy thích ăn tôm hùm đất ở tiệm XX nhất, thích ăn bánh ngọt chocolate ở XX, thích…..” Hoắc Trì Viễn ngồi vào Maybach, dặn dò từng thứ.
“Hoắc tổng yên tâm, tôi sẽ mua mọi thứ cô ấy thích!” Lynda ngồi ở ghế phụ lái, muốn cười mà không dám.
Cho tới bây giờ, cô chưa từng thấy Hoắc tổng để ý một cô gái nào như vậy.
Quả thật là ‘Ngậm trọng miệng sợ tan, để trên tay sợ vỡ’.
Nếu Tề Mẫn Mẫn biết điều này, có thể lên mặt hay không đây?
Khi chiếc Maybach khởi động, Hoắc Trì Viễn ngẩng đầu nhìn ánh đèn mờ nhạt trong phòng ngủ lầu hai, đáy mắt đã đầy nhớ nhung.
Lúc Tề Mẫn Mẫn tỉnh lại, phát hiện ccm không ở bên cạnh.
Cô lập tức nhảy xuống đất, tìm kiếm khắp nơi: “Hoắc Trì Viễn!”
Quản gia Lưu nghe thấy tiếng kêu của cô, lập tức rời khỏi phòng bếp: “Tiểu Nhiễm, Cố tiên sinh đi công tác rồi!”
“A? Đi công tác?” Tề Mẫn Mẫn kinh ngạc mở to mắt.
“Tiên sinh nói hôm qua không nỡ phá hủy tâm trạng tốt của con cho nên không nói cho con biết. Mau rửa mặt rồi xuống ăn cơm! Rồi kêu lái xe đưa con đi học!!” Dì Lưu quản gia cười thân thiện nói.
“A…..” Tâm trạng Tề Mẫn Mẫn tụt dốc, xoay người, cắn chặt răng, đi từng bước lên cầu thang.
Nếu sớm biết hôm nay anh phải đi công tác thì hôm qua cô sẽ đáp ứng tất cả yêu cầu của anh.
“Bà quản gia!” Cô đứng trên cầu thang, quay đầu hỏi dì Lưu đang đứng trong phòng bếp, “Hoắc Trì Viễn có nói bao giờ trở về không ạ?”
“Hình như phải một tháng!”
Một tháng?
Lâu như vậy sao?
Nhất định cô sẽ nhớ anh đến chết mất!
Tâm trạng cô cực kỳ kém trở lại phòng ngủ, nằm trên ghế sô pha, ngẩn người nhìn trần nhà.
Anh vừa đi thôi mà cô đã nhớ anh rồi.
Một tháng thì phải chịu đựng như thế nào đây?
Lúc anh trở về, cô chỉ sợ vì quá nhớ anh mà biến thành xác chết thôi!
Cô buồn bực cầm gối dựa, ném ra xa.
“Người xấu! Nói đi là đi luôn!” Tề Mẫn Mẫn nằm úp sấp trong ghế sô pha, khổ sở khóc lên.
Dì lưu quan tâm, đi đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng vỗ lưng: “Bé con, đừng đau lòng. Hoắc tổng vẫn luôn bận rộn như vậy. Sau đám cưới với con, cậu ấy đã cố gắng ở nhà rồi. Làm vợ cậu ấy, con phải biết cậu ấy rất bận rộn chứ?”