Hoắc Trì Viễn dừng xe, ôm Tề Mẫn Mẫn vào lòng:”Bà ấy vẫn còn chút cảm xúc, sẽ tốt thôi. Bác gái là một người lương thiện.”
“Em là người có tội, không đáng được tha thứ. Em chỉ muốn…. Chỉ là muốn bù đắp…..Hi vọng mẹ nuôi cho em một cơ hội.” Tề Mẫn Mẫn nghẹn ngào đau lòng nói.
Đã phạm sai lầm nhưng không có người cho cô cơ hội để bù đắp đôi với cô mà nói chính là chuyện tàn nhẫn nhất, bởi vì cô sẽ bị cảm giác tội lỗi giết chết.
Co muốn…..thân thiết với Tưởng phu nhân.
Nhìn thấy cô khổ sở, Hoắc Trì Viễn không đành lòng nói:”Thời gian tới em đừng đi gặp bà ấy. Thần kinh của bà ấy vẫn chưa ổn định.”
“Thần kinh? Không phải anh quá nhạy cảm rồi chứ?” Tim Tề Mẫn Mẫn hoang mang đập mạnh.
Tưởng phu nhân nhìn rất bình thường. Lúc cùng nói chuyện với cô và Hoắc Trì Viễn cũng rất bình thường, chỉ có khi đối mặt với cô thì mới có chút bất thường. Nhưng đó không phải là vấn đề thần kinh, mà là sự oán hận.
“Nghe lời!” Hoắc Trì Viễn ôm chặt Tề Mẫn Mẫn, nghiêm túc nói.
Không nhìn thấy Tưởng phu nhân, cô làm sao an lòng được đây?
Tề Mẫn Mẫn ở trong lòng Hoắc Trì Viễn thở dài thật dài.
Trong phòng bệnh, Tưởng phu nhân thất thần nhìn lên trần nhà, suy nghĩ lời nói của Ưng Mẫn.
Rõ ràng đồng ý đối tốt với Tề Mẫn Mẫn trước mặt Hoắc Trì Viễn, vì sao mình vẫn không thể kìm chế được?
Chẳng qua Ưng Mẫn cũng nhìn ra trở ngại duy nhất cản trở Hoắc Trì Viễn và Phùng Hân Nhiên ở bên nhau chính là Tề Mẫn Mẫn.
Bà muốn đuổi con bé đó đi.
Đương nhiên là không thể cho Hoắc Trì Viễn biết được.
Bà không muốn mất đi đứa con rể hiếu thuận này.
Mấy ngày nay Hoắc Trì Viễn rất bận rộn, đi sớm về muộn không rảnh đưa đón Tề Mẫn Mẫn. Thỉnh thoảng, Tề Mẫn Mẫn và Vương Giai Tuệ đi dạo phố một lát mới về nhà.
Lúc tan học, cô giữ tay Vương Giai Tuệ lại: “Giai Tuệ, hôm nay bạn bận sao?”
Vương Giai Tuệ cắn môi, do dự nói: “Có chút…..việc!”
Hoắc Nhiên nói muốn đón cô.
“Đi hẹn hò với anh Hoắc Nhiên hả?” Tề Mẫn Mẫn nói thầm vào tai Vương Giai Tuệ.
Tai Vương Giai Tuệ đỏ ửng lên.
“Đi đi! Hẹn hò quan trọng hơn!” Tề Mẫn Mẫn cười nói.
“Hoắc tổng không đón bạn sao?” Vương Giai Tuệ quan tâm hỏi.
“Bận công việc! Mấy ngày nay ba mình cũng bận rộn, nói chuyện điện thoại chỉ vài câu là cúp rồi. Bọn họ bận rộn kiếm tiền để nuôi sâu gạo như mình!” Tề Mẫn Mẫn chu miệng, có chút bất đắc dĩ nói.
Ba và Hoắc Trì Viễn kiếm tiến là chuyện tốt nhưng không rảnh ở bên cạnh cô.
Về đến nhà, quả thật mình trong căn biệt thự rộng lớn này quá tĩnh mịch.