“Bà không nói cháu cũng sẽ làm sứ giả hộ hoa. Ai bảo cháu lại có một em gái bảo bối như vậy.” Hoắc Nhiên ôm lấy Hoắc Tương, bước đi về phía nhà ăn.
“Anh Hoắc Nhiên thật sự là người anh tốt.” Tếu Nhiễm lặng lẽ nói bên tai Hoắc Trì Viễn.
“Cũng sẽ là người chồng tốt. giống anh.” Hoắc Trì Viễn trả lời.
Tề Mẫn Mẫn cười nhéo mặt Hoắc Trì Viễn.
Anh không phải đang tự khen ngợi mình sao?
Thế nhưng, không thể phủ nhận Hoắc Trì Viễn thật sự là người chồng tốt.
Người đàn ông của Cố gia đều là chồng tốt.
Có lẽ là liên quan đến gia thế đều là bác sĩ đi?
Người bác sĩ trị bệnh cứu người chân chính, không phải là những người vì tiền bạc mà làm hao tổn an nguy của người bệnh.
Ăn đồ ăn khuya, Hoắc Trì Viễn liền dẫn Tề Mẫn Mẫn về nhà.
“Mệt mỏi không?” Hoắc Trì Viễn ôm cô ở trên đùi, một tay nắm tay lái, quan tâm hỏi han.
Tề Mẫn Mẫn lâp tức lắc đầu.
Hôm nay túy đã đi qua hơn ba trăm cây số, nhưng đều là anh lái xe. Nhìn thấy chị Hoắc Tương bị thương không quá nghiêm trọng, cô rất vui vẻ.
“Định nghĩ dạy học cho em, kết quả lại chưa làm được gì.” Hoắc Trì Viễn vô cùng xin lỗi nói.
“Thiếu một ngày đề, em không thể vui vẻ.” Tề Mẫn Mẫn cười khẽ thè lưỡi.
“Thực không phải học sinh tốt!” Hoắc Trì Viễn vò rối tóc của Tề Mẫn Mẫn, anh hung hãn nói: “Trở về làm 100 đề, làm không xong không được đi ngủ.”
“Mười?” Tề Mẫn Mẫn dựng thẳng hai ngón tay lên, thương lượng với anh.
“Hai trăm?” Hoắc Trì Viễn căng thẳng mặt, không cho cô có thể thương lượng.
Tề Mẫn Mẫn thấy thế, ngáp một cái, duỗi thắt lưng nói: “Buồn ngủ quá!”
Nói xong, cô liền ru rú ở trước ngực anh, nhắm mắt giả bộ ngủ. mãi đến khi xe dừng lại cô cũng không mở mắt ra.
Hoắc Trì Viễn cười lắc đầu, mở cửa xe ôm cô xuống.
Tuy cô phủ nhận, anh cũng biết cô mệt mỏi.
Tối hôm qua ngủ không ngon, hôm nay lại bôn ba ban ngày, anh đâu thể để cô làm nhiều đề được?
Vừa rồi chẳng qua là anh muốn trêu chọc cô.
Quả nhiên, phản ứng đáng yêu của cô khiến anh hận không thể cắn một miếng.
Ôm ấp cô lên lầu, đặt lên giường, tự mình cởi giầy cho cô, anh khom người, tràn ngập hứng thú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tề Mẫn Mẫn giả bộ ngủ, cười đùa: “Tỉnh lại đi, nên làm bài rooif1”
Tề Mẫn Mẫn vẫn không nhúc nhích, tiếp tục giả vờ ngủ.
“Có thể không làm đề, nhưng ngủ cùng anh.” Hoắc Trì Viễn cười nói.
“Không cần!” Tề Mẫn Mẫn nhảy xuống đất, đỏ mặt chạy vào phòng tắm.
Hoắc Trì Viễn đứng ở cửa phòng tắm, xấu xa cười nói:”Anh chỉ là tỉnh ngủ. Nha đầu, em hiểu lầm rồi.”