“Ông chú hư hỏng!” Mặt Tề Mẫn Mẫn hồng lên.
Không ngờ da mặt Hoắc Trì Viễn dày như vậy.
Những lời như thế có thể nói ra miệng.
Đằng sau không ngừng vang lên tiếng còi xe. Lúc này Tề Mẫn Mẫn mới ý thức được Hoắc Trì Viễn dừng xe giữa đường. Cô vôi vàng trượt khỏi lòng anh, ngoan ngoãn ngồi lại trên ghế phụ lái.
Hoắc Trì Viễn thưởng thức dáng vẻ xấu hổ của Tề Mẫn Mẫn, khởi động rồi lái xe đi.
“Lần sau đừng như vậy. Chẳng may xảy ra tai nạn xe cộ thì sẽ phiền phức lắm!” Tề Mẫn Mẫn vội vàng nhắc nhở Hoắc Trì Viễn.
Bởi vì gây tai nạn cho Tưởng Y Nhiên nên cô rất sợ tai nạn giao thông.
“Ai bảo em hấp dẫn anh như vậy chứ?” Hoắc Trì Viễn dõng dạc cười nói.
“Em hấp dẫn anh?” Tề Mẫn Mẫn bất mãn chu miệng.
Cô hấp dẫn anh khi nào chứ?
“Dáng vẻ lúc em tức giận rất gợi cảm!” Hoắc Trì Viễn nhìn Tề Mẫn Mẫn tức giận trừng mắt, thoải mái cười to.
Ninh Hạo đứng ở trên đường, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Trên con đường tấp nập người qua lại kia, không hề có bóng dáng mà anh ngẫu nhiên muốn gặp.
Hôm nay anh mới phát hiện thành phố A quá lớn, muốn gặp một người cũng trở nên khó khăn như vậy. Anh đã đến phụ cận biệt thự của Hoắc Trì Viễn không biết bao nhiêu lần, nhưng không hề ngẫu nhiên gặp được Tề Mẫn Mẫn.
Anh cùng Tề Mẫn Mẫn, giống như những hạt cát nhỏ giữa lòng Thượng Hải. Cho dù có ở cùng một bãi biển, cũng không có biệt pháp gặp nhau.
Cô nhất định là đang ở cùng Hoắc Trì Viễn đi?
Thầm mến của anh cũng chỉ có thể là thầm mến, vĩnh viễn cũng không thể nhìn thấy ánh mặt trời.
Anh giơ tay lên, muốn chạm tới tia nắng mặt trời chói mắt kia, lại phát hiện ra đó chỉ là một cái hy vọng xa vời.
“Ninh thiếu, Ninh lão gia mời ngài về nhà.” Lúc này, một người đàn ông tây trang thẳng tươm xuất hiện ở sau lưng Ninh Hạo.
Ninh Hạo trong phút chốc liền xoay người lại, không vui trừng mắt nhìn đối phương: “Ba tôi bảo anh theo dõi tôi?”
Đối phương xấu hổ cười cười: “Là bảo vệ.”
“Bảo vệ cái đầu anh ý!” Ninh Hạo lần đầu tiên nói tục. Anh không nghĩ tới ba lại phái người theo dõi anh.
Cũng bởi vì sinh ra tại Ninh gia nên cuộc đời anh đã định sẵn là không còn tự do rồi.
Rất nhiều người hâm mộ xuất thân của anh, nhưng anh lại muốn đổi thân phận cho bọn họ.
Anh thà rằng được làm người bình thường, cũng không muốn cuộc sống của mình bị bó buộc như vậy.
“Ninh thiếu, xin cậu phối hợp, đừng làm khó tôi nhu thế.”Người đàn ông cung kính vươn tay, ý mời Ninh Hạo lên xe.
“Anh nói cho ông già ấy biết, nếu vẫn còn theo dõi tôi, tôi liền chết cho ông ấy xem!” Ninh Hạo nói xong, liền xoay người, chạy nhanh đi.
Người đàn ông mặc tây trang hoảng sợ chạy theo.