“Hoắc Trì Viễn, anh còn gì muốn nói với mẹ nuôi không?” Tề Mẫn Mẫn cười nhìn về phía Hoắc Trì Viễn.
Hoắc Trì Viễn lắc đầu.
Cho dù Tề Mẫn Mẫn không đề cập tới, hôm nay anh cũng tới một chuyến.
Ưng Mẫn nói khiến anh vẫn nhớ kỹ, lo lắng.
Không kiểm tra cho bác gái, anh sẽ bất an.
“Chúng ta đi trồng hoa nào.” Tề Mẫn Mẫn nâng phu nhân Tưởng dậy, lộ ra tươi cười hồn nhiên với Hoắc Trì Viễn.
“Anh đi ra đây đã, em chăm sóc bác gái một chút nhé.” Hoắc Trì Viễn đứng dậy, cởi bỏ áo khoác, xắn tay áo lên.
“Trồng hoa rất vui, em và bác gái thích ở trong hoa viên làm cỏ.” Tề Mẫn Mẫn từ chối đề nghị của Hoắc Trì Viễn, cười nói.
Bác gái nên làm chút vận động, đủ loại cho tâm tình tốt lên.
“Đúng, mẹ thích trồng hoa. Nếu như các con không đến, hôm nay mẹ sẽ đi dọn hết cỏ non.” Phu nhân Tưởng cười nói: “Nhìn vườn hoa có đủ loại hoa, lại có một loại cảm giác thành tựu.”
“Tốt lắm, cùng nhau đi.” Hoắc Trì Viễn cười đồng ý.
Ba người ngồi chồm hổm ở trong vườn hoa, vừa nói chuyện phiếm vừa trồng hoa.
Nhìn phu nhân Tưởng dường như tâm tình không tệ lắm, Tề Mẫn Mẫn lấy điện thoại cầm tay ra, chụp một tấm hình của mình và bà.
“:Mẹ nuôi, mẹ xem, hai chúng ta có phải càng ngày càng giống mẹ con không?” Tề Mẫn Mẫn đắc ý đưa di động lên trước, để phu nhân Tưởng nhìn thấy tấm ảnh có khuôn mặt tươi cười của hai người.
“giống.” Phu nhân Tưởng cưng chiều vuốt tóc cô.
Hoắc Trì Viễn cười nói: “Nha đầu, em tới để trồng hoa hay là để chụp ảnh thế.”
Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm làm mặt quỷ: “Đều là!”
Phu nhân Tưởng bị Tề Mẫn Mẫn làm cho cười: “Tự chụp cũng được mà, Tiểu Nhiễm rất hay dạy bác.”
Tề Mẫn Mẫn vừa nghe bà nói, lập tức đưa di động ra trước, thật sự giảng giải cách sử dụng: “Bác mở ảnh này ra…”
Phu nhân nghe cực kỳ chăm chú, còn thỉnh thoảng giơ điện thoại lên chụp vài tấm.
Sau cùng mở ra, phu nhân bắt được khuôn mặt tươi cười của Hoắc Trì Viễn, lập tức đưa di động ra khỏ: “Vài năm nay sao cháu vẫn không thay đổi, vẫn anh tuấn như vậy.”
“Năm tháng chiếu cố cháu đi.” Hoắc Trì Viễn đắc ý chớp mắt nhìn Tề Mẫn Mẫn.
“Chú, anh lên mặt cũng vô dụng. anh 30, ở trong mắt em vẫn là lão già.” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm nói xong, sợ Hoắc Trì Viễn trả thù, lập tức nhảy dựng lên bỏ chạy.
Quả nhiên Hoắc Trì Viễn đứng dậy đuổi theo.
Anh nắm lấy eo của cô, hung hãn chất vấn: “Lão già?”
“Ha ha,…. cái đó, ba năm một chuyện khác nhau, chúng ta kém những bốn chuyện, đó chính là kém bốn đời người.Anh là tổ gia gia rồi, không phải lão thì là gì?”