“Mới hai ngày không gặp, sắc mặt của bác đã tốt hơn trước nhiều rồi!” Ứng Mẫn ôm lấy cánh tay Tưởng phu nhân, lấy lòng nói.
Lời của cô ta khiến cho Tưởng phu nhân cười đến càng thêm vui vẻ.
“Tốt cái gì? Lại là dáng vẻ lần trước.” Sau khi ngồi vào sofa, phu nhân Tưởng thở dài.
“Đầu còn đau không?” Ưng Mẫn lập tức quan tâm hỏi han: “Hoắc Trì Viễn biết không?”
“Thi thoảng sẽ đau.” Phu nhân Tưởng gật đầu một cái: “Bác mới không nói cho Hoắc Trì Viễn, sợ nó lo lắng.”
“Bác nên nói với anh ấy.” Vẻ mặt Ưng Mẫn lo lắng nhìn phu nhân Tưởng: “Dù sao anh ấy mới chính là chuyên gia não ngoại.”
Phu nhân Tưởng cười cười: “Cảm ơn cháu thay bác quan tâm. Thật ra bác đã nghĩ thông suốt rồi. Chữa khỏi thì sống thêm vài năm, không khỏi thì bác sẽ đi sớm mootj chút để gặp lão Tưởng và Y Nhiên. Sống chết với bác mà nói đã không có gì ý nghĩa.”
“Bác gái, bác ngàn vạn lần đừng nói như thế. Người sống mới có hi vọng.” Ưng Mẫn nhanh chóng an ủi phu nhân Tưởng.
“Hình như có chút đạo lý.” Phu nhân Tưởng không phản bác lại Ưng Mẫn mà nói, cười cười.
“Bác cứ nghe lời cháu, nói chuyện bệnh tình cho Hoắc Trì Viễn, chỉ cần anh ấy cho ra phương án trị liệu, cháu nhất định sẽ giúp bác.” Ưng Mẫn nhiệt tình nói.
Hoắc Trì Viễn không nhận điện thoại của cô, không gặp mặt cô, ngay cả lấy lý do thảo luận về bệnh tình của phu nhân Tưởng, anh cũng không để ý cô. Điểm này khiến cô cảm thấy vô cùng bất lực.
Hiện tại nơi có thể tiếp cận anh duy nhât chỉ có phu nhân Tưởng, cô nhất định phải lợi dụng.
“Có cơ hội lại nói.” Phu nhân Tưởng nhàn nhạt trả lời, dường như cũng không có chút nào nhiệt tình đối với trị liệu, hoàn toàn khác với dáng vẻ sợ chết lúc trước.
Phu nhân Tưởng như vậy khiến cho Ưng Mẫn có chút luống cuống: “Bác gái…”
“Đề tài này dừng lại ở đây.” Phu nhân Tưởng giơ tay lên, cười ngăn cản Ưng Mẫn.
Ưng Mẫn nhíu mày, đáy mắt ẩn giấu tia hờn giận, nhưng rất nhanh lại che giấu đi. Cô đẩy cặp kính cận, dịu dàng cười nói: “Bác gái, buổi tối ăn bánh chẻo nhé, cháu đi đắp nhân bánh.”
“Cùng nhau đi.” Phu nhân Tưởng cười đứng dậy.
….
Có thể là Hoắc Nhiên thật sự giận, rất nhiều ngày rồi đều không xuất hiện.
Khi đi học, Vương Giai Tuệ hoảng hốt liên tục.
Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy giáo viên chú ý đến Vương Giai tuệ, liền đập một tờ giấy đến.
Vương Giai Tuệ nhìn về phía Tề Mẫn Mẫn.
Tề Mẫn Mẫn lặng lẽ chỉ vào giáo viên, ý bảo Vương Giai Tuệ thật sự nghe giảng bài.
Vương Giai Tuệ a… một tiếng.
Lập tức liền muốn cố gắng nghe giảng bài.
Thi học kỳ hai cấp ba, không nói đến kiến thwucs mới, mỗi ngày đều là làm bài, nói đề bài, thần kinh kéo căng đến cực hạn, tất cả mọi người đều liều mạng học tập, cô không thể phân tâm.