Mục lục
Vợ Cũ Thật Quyến Rũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 594


“Mẹ, con có thể chịu.Mẹ đừng trách anh hai Cố.” Tề Lạc lập tức lên tiếng, lộ ra một biểu tình đáng thương tội nghiệp.


“Hoắc trì Viễn, cậu kêu người nhanh chóng qua đây đi! Tiểu Lạc nhà chúng tôi chịu được, nhưng tôi không chịu được!” Dương Nguyệt Quyên tức giận ra lệnh cho Hoắc trì Viễn.


Hoắc trì Viễn giận tái mặt, không thèm để ý đến Dương Nguyệt Quyên.


Tề Mẫn Mẫn lúc này tức giận kéo Hoắc trì Viễn ra phía sau,lạnh mặt nhắc nhở Dương Nguyệt Quyên: “Bà bị mù sao? Trên người anh hai Cố đầy máu cửa người bệnh, chỉ sợ xương cốt cũng đã bị nghền nát, tính mạng nguy kịch, tiểu Lạc bất quá cũng chỉ bị ngã một cái. Ai nặng ai nhẹ người có mắt đều có thể nhìn thấy! Bà tốt nhất nên lăn ra ngoài, đừng có ở chỗ này kêu gào! Đừng có đi quấy nhiễu anh Hoắc Nhiên chữa bệnh!”


“Cô cô cô… Cô vậy mà lại bảo tôi lăn đi?” Dương Nguyệt Quyên chỉ vào mũi Tề Mẫn Mẫn, tức giận trừng to mắt.


“Nguyệt Quyên! Câm miệng!” Tề Bằng Trình lạnh mặt quát.


“ Tôi biết mà….Tôi biết tôi cùng Tiểu Lac chẳng có địa vị gì ở trong cái nhà này cả.” Dương Nguyệt Quyên thương tâm bụm mặt khóc rống lên.


“Đây là người nhà bệnh nhân? Làm ơn không cần phải gây ồn ào náo loạn trước cửa phòng cấp cứu!” Một y sĩ lúc này rốt cuộc nhịn không nổi nữa đành lớn tiếng khiển trách.


“Bà ở chỗ này liền khiến cho bác sĩ không thể tập trung chữa bệnh.


Theo tôi ra ngoài!” Tề Bằng Trình túm lấy bả vai Dương Nguyệt Quyên, kéo bà ta đi ra ngoài.


“ Tôi muốn ở lại! Tôi muốn ở cùng tiểu Lạc!” Dương Nguyệt Quyên vùng vẫy, không chịu đi ra ngoài.


“Mẹ, con không sao. Mẹ nghe lời ba đi.” Tề Lạc điềm đạm đáng yêu nói.


Dương Nguyệt Quyên sau khi rời khỏi đây, Tề Mẫn Mẫn liền móc móc lỗ tai, hít sâu một hơi: “Cuối cùng an tĩnh rồi!”


Tề Lạc dùng lực nắm chặt quả đấm, chịu đựng phẫn nộ trong lòng, cười với Hoắc trì Viễn nói: “Anh rể, thực xin lỗi. Mẹ em chỉ vì quá yêu em thôi. Bà ấy bình thường cũng không phải là người không hiểu lý lẽ như vậy.”


Hoắc Nhiên xử lý xong vết thương cho người bệnh, ngồi đến trước máy tính mở ra phiếu kiểm tra. Sau khi xử lý xong, anh mới đến trước mặt Hoắc trì Viễn, dùng lực vỗ cánh tay của anh: “Anh, chị dâu nhỏ uy vũ!”


Hoắc trì Viễn kiêu ngạo mà cười ôm Tề Mẫn Mẫn vào trong ngực: “Có cô ấy bảo vệ, anh sẽ không sợ bị người khác bắt nạt rồi.”


“Thật sao?” Tề Mẫn Mẫn cười hỏi.


Hoắc trì Viễn gật đầu một cái: “Có vợ như vậy là phúc của anh.”


“Được được, đừng ân ái ở trước mặt em nữa!” Hoắc Nhiên cười đẩy Hoắc trì Viễn ra, đứng ở trước mặt Tề Lạc. Đang nhìn thấy Tề Lạc phát ra âm thanh uhm uhm gì đó, lạnh mặt hỏi: “Chỗ nào không thoải mái?”


“Vấp ngã… đau chân… không cử động được.” Tề Lạc cứng rắn nhỏ xuống hai giọt nước mắt, run rẩy trả lời.


Hoắc Nhiên để tay lên chỗ sưng ở mắt cá chân của Hoắc trì Viễn, cẩn thận sờ sờ: “Muốn chụp phim xem có gãy xương hay không không.”


“Tình huống cực kỳ nghiêm trọng sao?” Tề Lạc coi vẻ mặt của Hoắc Nhiên nghiêm túc như thế, bắt đầu lo lắng. cô chỉ muốn thương thế nhỏ để tiếp cận Hoắc trì Viễn, cũng không muốn tự làm hại chính mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK