Nếu ngày hôm qua không cố hết sức thì ông hiện tại đã không thấy được con gái bảo bối của mình rồi.
Tề Mẫn Mẫn một bên đút cho Tề Bằng Trình, một bên kể cho ông nghe những chuyện lý thú ở trường học, đùa đến khi tâm tình Tề Bằng Trình tốt hẳn lên, bất tri bất giác cũng đã ăn rất nhiều.
“Ăn đủ rồi.” Tề Bằng Trình ôm lấy cái bụng, cười nói.
“Ăn nhiều một chút mới nhanh khôi phục.” Tề Mẫn Mẫn lại gắp thêm một miếng tôm nữa đưa tới trước mặt Tề Bằng Trình.
“Thực không ăn nổi nữa rồi. Một miếng cuối cùng thôi nhé.” Tề Bằng Trình không có cách cự tuyệt nụ cười ngọt ngào của con gái.
“Còn lại để con ăn vậy.” Tề Mẫn Mẫn ngồi trở lại trên ghế dựa, nghĩ muốn ăn hết số thức ăn còn lại.
Tề Bằng Trình ngăn cản: “Nguội rồi. Chờ một lát Hoắc Trì Viễn đến đây, để thằng bé dẫn con đi ăn.”
“Anh ấy tới ạ?” Tề Mẫn Mẫn bồn chồn hỏi.
“Nghe nói con đến bệnh viện, con rể liền gọi điện thoại cho ba nói lét nữa sẽ qua.” Tề Bằng Trình cười đáp.
“Anh ấy làm sao mà biết?” Tề Mẫn Mẫn khó hiểu chớp chớp mắt.
Trong suốt quá trình Tiểu Trương lái xe đến đây cũng chưa từng gọi điện thoại cho Hoắc Trì Viễn a!
Hoắc Trì Viễn làm sao có thể biết được chứ, lại còn trước khi cô đến bệnh viện liền gọi điện nói cho ba biết.
“Ba nghĩ, con rể là phái người đến bảo vệ con.” Tề Bằng Trình vô cùng thông minh đã đoán được nguyên nhân.
“Đây có vẻ giống tác phong của anh ấy.” Tề Mẫn Mẫn cười khẽ nhăn mũi.
Hoắc Trì Viễn muốn làm việc gì cũng chưa từng đặt bên miệng, mà là trực tiếp làm.
“Hoắc Trì Viễn như vậy là thương con, nếu ngày nào đó ba thực sự phải đi, cũng có thể mỉm cười nơi chín suối rồi.” Tề Bằng Trình cảm khái nói.
Tề Mẫn Mẫn đặt hộp cơm đến trên bàn, nằm úp sấp trên đùi Tề Bằng Trình, làm nũng nói: “Mỉm cười nơi chín suối thì có gì hay chứ? Sống lâu trăm tuổi mới tốt! Ba, ba sẽ vẫn mãi ở bên cạnh con nhé.”
“Được!” Tề Bằng Trình vỗ về mái tóc của con gái, thanh âm có chút run rẩy cười nói.
Ông làm sao có thể bỏ lại Tề Mẫn Mẫn chứ?
Cô là người duy nhất trên đời này ông còn chưa an tâm.
Ngay tại lúc hai cha con đang vui vẻ trò chuyện, một vị cảnh sát dẫn theo Tề Lạc đi vào phòng bệnh: “Tiếu tiên sinh, thân thể đã khá hơn chút nào chưa?”
“Tốt hơn nhiều rồi.” Tề Bằng Trình cười ngẩng đầu, thời điểm nhìn thấy Tề Lạc, ông lập tức giận đến tái mặt, “Sao mày lại tới đây?”
“Ba, ba đừng nóng giận.” Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy em gái, lập tức lo lắng an ủi ba, sợ ông lại bị kích động đến phát bệnh.
“Ba!” Tề Lạc khóc quỳ đến bên giường, “Con thực không biết mẹ sẽ làm nhiều chuyện sai trái như vậy. Bà ấy đã bị cảnh sát truy nã, con hiện tại không có chỗ để đi, ngay cả sống như thế nào cũng trở thành một vẫn đề. Ba, con là con gái của ba, cầu xin ba khoan hồng độ lượng, thu lưu con gái.”