“Không thể!” Hoắc Trì Viễn nói nhỏ bên tai cô: “Anh cũng không thích hôn vợ mà bị như thế đâu.”
Tề Mẫn Mẫn bị anh đùa cười đến khanh khách không ngừng.
“Nhà của chúng ta có một vợ bé nhỏ là được rồi,. Chị dâu nhỏ, chị tiếp tục duy trì sự ngọt ngào đáng yêu của mình là được.” Hoắc Nhiên đùa Tề Mẫn Mẫn.
“Tề Mẫn Mẫn là đẹp ngọt ngào đáng yêu, thế em là cái gì.” Vương Giai Tuệ khí phách nhìn Hoắc Nhiên.
“Sư tử Hà Đông.” Hoắc Nhiên nói xong, lập tức hai tay ôm đầu, chuẩn bị nghênh đón quyền đấm đá của Vương Giai Tuệ.
Vương Giai Tuệ thay đổi, xinh đẹp cười nói: “Anh hai Cố, anh hình dung thật tốt.”
Vợ bé nhỏ, đột nhiên em gọi anh là anh hai Cố, rất không quen. Cảm giác lông tơ đều dựng hết lên, em vẫn nên gọi anh là bác sĩ Mông Cổ đi.” Hoắc Nhiên ha ha cười hai tiếng.
Vương Giai Tuệ vặn chặt lỗ tai cua Hoắc Nhiên, cắn răng cười hỏi: “Em là sư tử Hà Đông?”
“Làm sao có thể, vừa rồi anh trêu em thôi.” Hoắc Nhiên lập tức khoa tay múa chân giải thích: “Em là Ma Lạt Thang. Từ khi anh ăn thử, những thứ ăn vặt bên đường đều trở thành dư thừa rồi.”
“Anh liền không thể dùng từ dễ nghe một chút.” Vương Giai Tuệ buông lỗ tai của Hoắc Nhiên ra, bất đắc dĩ cười hỏi.
“ ma Lạt Thang thật dễ thương?” Hoắc Nhiên ha ha nở nụ cười hai tiếng, thấy Vương Giai Tuệ vừa muốn véo lỗ tai của anh, lập tức chữa lại: “Em là Liệt Diễm Sâm.”
“Cái gì chứ?” Vương Giai Tuệ hì hì cười một tiếng.
“Cay đến phong cách trong lòng anh.” Hoắc Nhiên ôm sát Vương Giai Tuệ, mị hoặc chớp mắt.
“Em xác định, anh Hoắc Nhiên có khuynh hướng bị ngược.” Tề Mẫn Mẫn giống như cổ giả, gật gù đắc ý nói.
“Có đạo lý.” Hoắc Trì Viễn đồng ý vuốt đầu Tề Mẫn Mẫn.
Bốn người cưỡi ngựa chạy vài vòng xong, tìm một sườn núi, nằm xuống phơi nắng.
“Hôm nay trời thật trong xanh.” Tề Mẫn Mẫn cảm khái nói.
Mấy hôm trước trời luôn luôn hơi âm u, hôm nay lại trong như vậy.
“Âm u qua rồi, trời sẽ lại sáng.” Hoắc Trì Viễn ôm Tề Mẫn Mẫn vào lòng, an ủi cười nói.
Tề Mẫn Mẫn gật gật đầu.
“Anh, mấy hôm trước em nhìn thấy cổ phiếu của tập đoàn Bằng Trình rớt giá không ngừng.” Hoắc Nhiên nhìn Hoắc Trì Viễn, quan tâm hỏi.
“Chú quan tâm đến cổ phiếu từ bao giờ vậy?” Hoắc Trì Viễn cười nhìn em trai.
“Đây không phải vì năm nay có vẻ chững lại, phải kiếm tiền để có chỗ đứng sao?” Hoắc Nhiên tự tin nói
“Xem ra chú đầu tư có lợi nhuận không tồi.”Nhìn vẻ mặt của Hoắc Nhiên, Hoắc Trì Viễn liền đoán ra anh cũng có ít nhiều tham gia vào thị trường chứng khoán.
“Nếu không sợ bị người ta nói tình hình giao dịch, em thật muốn hùn toàn bộ tiền vào tập đoàn Bằng Trình và Hoắc Y.” Hoắc Nhiên có chút tiếc nuối nói.
“Không sợ sẽ bị rớt giá không phanh sao?” Hoắc Trì Viễn cười hỏi.