“Em trêu anh thôi! Anh đi xuống trước đây. Em đi tắm một chút rồi xuống sau!” Hoắc Tương gật đầu với anh trai.
Hoắc Trì Viễn xoa tóc Hoắc Tương, yêu chiều nói: “Anh không thể giúp em, em chỉ có thể dựa vào bản thân thôi. Anh tin rằng em gái anh không yếu ớt như vậy!”
“Đương nhiên rồi! Em là ai chứ? Ngư Tứ đó! Dưới ngòi bút em đã có rất nhiều nhân vật khóc lóc đứt ruột đứt gan, sao có thể ngốc nghếch tự biến mình là nhân vật chính chứ? Anh mau xuống đi!” Hoắc Tương dùng sức đẩy Hoắc Trì Viễn xuống dưới.
Hoắc Trì Viễn nhìn em gái một lúc rồi mới xoay người xuống lầu.
Sau khi Hoắc Trì Viễn rời đi, Hoắc Tương dùng sức cắn môi.
Nhất định cô sẽ không tự biến mình là nữ chính ngọt ngào, ngốc nghếch.
Tình yêu chưa bao giờ là điều duy nhất trong cuộc sống của cô.
Nhưng mà sự thật và mong muốn đều không giống nhau.
Cô ngửa đầu nhìn trần nhà, hận bản thân thật vô dụng.
Trên thế giới này cũng không phải chỉ có một mình Tần Viễn Chu là đàn ông!
Hốc mắt lại cảm thấy xót, cô lập tức chớp chớp mắt, chạy vào phòng tắm, mở vòi hoa sen, để nước ấm dội từ đầu xuống.
Chờ lúc cô xuống lầu, Tề Mẫn Mẫn lập tức nhìn ra mắt cô hơi đỏ, lo lắng cầm tay cô.
“Chị Tương, sao mắt chị lại đỏ vậy? Có phải Hoắc Trì Viễn bắt nạt chị không?”
“Anh ấy sao dám chứ? Sau khi tắm, mắt chị sẽ đỏ như vậy!” Hoắc Tương cười thoải mái.
“Nhóc Tương từ nhỏ đã vậy rồi. Mỗi lần tắm rửa xong, mắt sẽ giống như thỏ nhỏ!” Bà nội Hoắc cười ha ha.
“Làm em sợ hết hồn! Em còn tưởng rằng vừa rồi Hoắc Trì Viễn gọi chị lên tầng, giáo huấn một hồi khiến chị khóc. Nếu anh ấy dám bắt nạt chị, chị cứ nói cho em biết, em sẽ giúp chị bắt nạt lại anh ấy!” Tề Mẫn Mẫn vỗ ngực, cười nói.
“Chỉ có em dám nói vậy thôi!” Hoắc Tương cười nhìn anh trai.
“Anh ấy á! Chỉ là con hổ giấy thôi!” Tề Mẫn Mẫn thì thầm vào tai Hoắc Tương.
“Chỉ có ở trước mặt em, anh ấy mới biến thành hổ giấy thôi!” Hoắc Tương cười, nhéo má Tề Mẫn Mẫn.
Lúc ăn cơm, bà nội Hoắc nhìn chỗ ngồi của Hoắc Nhiên, thở dài:”Tiểu Nhiên không có nhà, cũng không có người đấu võ mồm với nhóc Tương.” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Lão nhị cũng phải nên về rồi chứ? Anh, hôm qua anh không gặp Hoắc Nhiên sao?” Hoắc Tương cắn đũa nói.
“Không có thời gian. Cậu ấy có việc anh cũng có việc.” Hoắc Trì Viễn nhún vai.
Hoắc Nhiên thật sự rất bận, muốn sớm quay về nên làm việc cứ như con quay.
Cho nên dù anh và Hoắc Nhiên đều ở cùng một thành phố, nhưng không có gặp nhau.
“Cũng phải. Hai ngày trước em gọi điện thoại cho anh ấy, anh ấy nói bận, lát nữa sẽ gọi lại, nhưng đến giờ anh ấy vẫn không hề gọi lại. Có lẽ thực sự rất bận.” Hoắc Tương gật gật đầu.
“Hoắc Nhiên bận như vậy sao?” Tề Mẫn Mẫn có chút kinh ngạc. “Nhưng ngày nào anh ấy đều gọi điện rất đúng giờ cho Giai Tuệ.”