“Vậy là tốt rồi.” Dương Nguyệt Quyên yên tâm nói: “Con đã trở về nhà, giúp mẹ lấy cái hộp sắt mà mẹ vụng trộm đắt ở nhà.”
“Hộp sắt gì?” Tề Lạc kinh ngạc hỏi.
“Chính là hộp bánh bích quy mẹ giấu dưới giường của con. Lần trước đi khỏi quá vội, mẹ quên không lấy.
“Con đưa đến đâu cho mẹ?”
Dương Nguyệt Quyên nhíu mày: “Tề Bằng Trình đáng giận, bởi vì ông ta, hiện giờ mẹ bị cảnh sát đuổi thành chuột chạy qua đường, trốn chui trốn lủi.”
“Mẹ, mẹ đừng tức giận.” Tề Lạc nhanh chóng dỗ Dương Nguyệt Quyên.
“Bên trong hộp bánh đó có ba thứ, có một cái màu bạc, con giữ lấy, bên trong có mấy trăm vạn, đủ cho con sống vài năm. Còn lại hai tờ kia con đặt lại trong hộp. ngoài ra còn có chút trang sức, con giữ lại hai thứ con thích, còn lại đưa cho mẹ.”
“Mẹ, nói cho con biết địa chỉ.”
“Mẹ không thể để lộ địa chỉ. Như vậy đi, chốc lát mẹ tranh thủ đi qua, con nhớ mở cửa cho mẹ.” Dương Nguyệt Quyên lập tức nói.
“Được ạ.” Tề Lạc cúp điện thoại, lấy ở dưới giường ra một hộp bánh bích quy.
Trong hộp này có bao nhiêu bảo bối?
Mẹ không nói cho cô biết.
Cô mở ra, nhìn thấy bên trong toàn là châu báu, có kim cương, lục bảo thạch, phỉ thúy xanh biếc…
“Qúa đẹp, kim cương này ít nhất cũng phải 3 carat!” Tề Lạc cầm lấy một chuỗi vòng cổ kim cương, vẻ mặt mê muội nói.
Trang sức này cô chưa từng thấy qua, xem ra đều là mẹ trộm được.
Có lẽ phương diện này có rất nhiều tình nhân của mẹ đưa cho.
Tuy rằng trước khi chuyển đến nhà họ Tề cô còn rất nhỏ, nhưng vẫn có một ít trí nhớ tồn tại, nhớ rõ lúc ấy mẹ từng ước hẹn với rất nhiều người đàn ông giàu có.
Cô lấy vài món trang sức, đặt trong ngăn kéo, cùng với thẻ bạc.
Sau đó, ôm hộp bánh xuống lầu.
Tề Bằng Trình nửa đêm khát nước, liền xuống lầu uống nước.
Vừa định lên lầu thì nhìn thấy Tề Lạc ôm thứ gì đó lén lút đi xuống.
Theo bản năng ông lui vào trong bếp, muốn biết Tề Lạc định làm gì.
Đã hơn nửa đêm rồi…
Chỉ thấy Tề Lạc lặng lẽ chạy đến cửa biệt thự, bất an nhìn lại đằng sau mấy lần, liền nhẹ nhàng mở khóa, mở hé ra một khe hẹp, sau đó liền quay về phòng khách, ngồi trên sô pha.
Trong bóng đêm, Tề Bằng Trình nhìn thấy Tề Lạc mở ra thứ đó, có vẻ thích thú.
Qua ánh trăng hắt vào phòng, Tề Bằng Trình nhìn thấy một đống ánh sáng lấp lánh của trang sức.
Tề Lạc sao lại có nhiều trang sức như vậy?
Chẳng là là Nguyệt Quyên để lại?
Tề Bằng Trình nhíu mi.
Lúc bà ấy bị đuổi đi hẳn là đem hết mọi tài sản riêng cầm đi.