“May mắn cho em là em gái anh. Chứ phải người đàn ông khác bị em quấn lấy, chắc đã khóc không ra nước mắt rồi.” Hoắc Nhiên khoa trương nói.
“May mắn em cũng chỉ là em gái anh, chứ không cũng không biết đi đâu mà khóc rồi.” Hoắc Tương khiêu khích trừng mắt nhìn Hoắc Nhiên.
Hoắc Nhiên bị cô chế nhạo đến nói không nên lời.
Tuy Vương Giai Tuệ cũng rất thích cùng anh đấu võ mồm, nhưng không có độc ác như Hoắc Tương.
Gặp phải Hoắc Tương, anh cũng đừng nghĩ tới muốn chiếm thế thượng phong trên miệng.
Bà nội Hoắc nhìn một đôi cháu nội, bên đấu võ mồm, một bên lái xe rời đi, cũng chỉ biết cười lắc đầu: “Hai kẻ dở hơi! Vĩnh viễn cũng không lớn được!”
“Đó là bởi vì trong mắt bà, chúng cháu mãi vẫn là con nít.” Hoắc trì Viễn nhìn bà nội nhàn nhạt nói.”Ba con tối qua con không phát hiện ra.”
“Cũng không biết nó vội cái gì.” Bà nội Hoắc thở dài, “Đã mấy ngày không gặp được nó rồi. Trái lại cô với dương con không có việc gì lại đến thăm bà.”
“Làm quan không tự do.” Hoắc trì Viễn cười nói.
“Cái gì mà làm quan? Không phải chỉ là một cái viện trưởng phá phách thôi sao? Có dượng con mới làm quan lớn?” Bà nội Hoắc bất mãn nói.
Có lẽ bà cũng đã già rồi, mỗi ngày chỉ hy vọng con cháu có thể bồi dưới gối.
Nhưng ở đây, con trai, con dâu, cháu trai cháu gái, một đứa so với mỗi đứa còn nhiều việc hơn.
“Ý con muốn nói ba phải quản lý mấy trăm người cũng thật không dễ dàng.” Hoắc trì Viễn cười thay ba biện giải.”Lại nói đến cuối năm rồi, trong bệnh viện việc lớn việc nhỏ tồn đọng một đống, không vội đến thổ huyết mới là lạ.”
” Bà đã bảo ba con nhường lại chức viện trưởng cho người ta, ở nhà nghỉ ngơi hưởng thụ cho tốt. Nhưng ba con đâu có nghe!” Bà nội Hoắc bất mãn nói.
“Đàn ông, xem trọng nhất là sự nghiệp. Bà nội, bà nên thông cảm cho ba con.”
Bà nội Hoắc vừa nói gì, bảo mẫy liền bưng thuốc ra, nói với Hoắc trì Viễn: “Anh Hoắc, thuốc đã nấu xong rồi.”
Hoắc trì Viễn khẩn trương nhận thuốc: “Đưa cho Tề Mẫn Mẫn đi.”
“Đi thôi.” Bà nội Hoắc nhìn sắc mặt tiều tụy của cháu trai, đau lòng nói: “Cháu cũng đừng xuống lầu, đi ngủ bù đi.”
“Uhm.” Hoắc trì Viễn gật đầu, bưng thuốc lên lầu.
Hai ngày này cộng lại anh cũng không ngủ được mấy giờ, nhưng anh không ngủ được, chỉ thấy đau đầu.
Sau khi lên lầu, anh đánh thức cô: “Nha đầu, uống thuốc.”
Tề Mẫn Mẫn mơ màng mở to mắt, nhìn thuốc đen tuyền trong bát nhíu mi.
Vừa uống thuốc đông y.
Dạ dày của cô hai ngày này cũng nhanh được trút no rồi.
Nhưng cô không nói gì, chỉ nhận cái bát, ngửa đầu uống hết thuốc.
Thuốc đông y vào trong dạ dày, cô bắt đầu thấy ghê tởm.
Hoắc trì Viễn lập tức nhết socola vào trong miệng cô, hóa giải chua xót đắng ngắt của thuốc đông y.
“Cảm ơn.” Cô cười chua xót.
“Lại vẫn còn ngủ sao.” Hoắc trì Viễn cầm chén đặt sang một bên, quan tâm ngồi đến bên giường, vuốt ve đầu cô.