Đi vào phòng ngủ, Tề Mẫn Mẫn giúp Hoắc Trì Viễn cởi áo khoác, vỗ nhẹ khuôn mặt lạnh lùng của anh: “Mau tắm rửa đi, em chuẩn bị quần áo cho anh!”
“Cùng nhau tắm đi!” Hoắc Trì Viễn bế Tề Mẫn Mẫn lên, lấy chân đá văng cửa phòng tắm, cười đi vào.
“Anh thả em xuống! Tay anh…..không…..không được…..” Giọng Tề Mẫn Mẫn chìm ngập trong tiếng than ngâm cực kỳ êm tai…..
Tề Mẫn Mẫn giúp Hoắc Trì Viễn thay quần áo ở nhà, rồi ấn anh lên giường:”Ngồi chờ em!”
“Em muốn đi đâu?” Hoắc Trì Viễn cười hỏi.
“Em đi lấy nước ấm cho anh ngâm tay.” Tề Mẫn Mẫn nói xong, đứng dậy đi vào nhà tắm.
Cô nhặt đống quần áo bị Hoắc Trì Viễn xé rách ném xuống đất, lấy điện thoại gọi cho Hoắc Nhiên:”Anh Hoắc Nhiên, hôm nay Hoắc Trì Viễn chơi bóng bị thương ngón tay. Em phải làm thế nào cho anh ấy đỡ đau bây giờ?”
“Bị thương ở ngón tay? Nghiêm trọng lắm không?” Hoắc Nhiên lập tức lo lắng hỏi.
“Không cầm được đũa! Chắc là rất nghiêm trọng rồi!” Tề Mẫn Mẫn nức nở trả lời.
“Chị vào thư phòng tìm xem, chắc là có thang thuốc bắc mà em đưa cho anh ấy. Chị cầm xuống bếp hầm nửa giờ, để anh ấy ngâm tay lúc còn nóng. Ngâm xong thì chị lấy dầu hoa hồng mát xa ngón tay cho anh ấy.” Hoắc Nhiên lập tức chỉ điểm cho Tề Mẫn Mẫn.
“Thuốc bắc? Được! Em đi tìm!” Tề Mẫn Mẫn lập tức chạy đến thư phòng tìm thuốc.
Hoắc Trì Viễn đứng dậy đuổi theo, nhìn thấy cô đang tìm kiếm xung quanh giá sách, liền đi tới ôm hông cô, trầm giọng hỏi:”Em đang tìm cái gì?”
“Thuốc bắc! Cho anh ngâm tay vào thuốc bắc! Hoắc Nhiên nói ở trong thư phòng, nhưng em tìm mãi không thấy!” Tề Mẫn Mẫn lo lắng nói.
“Quá hạn nên anh ném đi rồi!” Hoắc Trì Viễn bình tĩnh trả lời.
“Ném đi rồi? Vậy phải làm sao bây giờ?” Tề Mẫn Mẫn nghe Hoắc Trì Viễn nói xong thì hốc mắt đỏ lên. “Em đi mua!”
“Em có phương thuốc?” Hoắc Trì Viễn bắt cánh tay Tề Mẫn Mẫn đang muốn chạy đi, cười hỏi.
Tề Mẫn Mẫn nghe xong, mất mát lắc đầu.
“Em so với Hoắc Nhiên còn căng thẳng hơn. Thực ra anh đã đỡ nhiều rồi, em không cần phải lo lắng như vậy. Chỉ là vết thương nhỏ, nghỉ ngơi rồi tự nhiên sẽ khỏi.” Hoắc Trì Viễn vuốt ve hai má Tề Mẫn Mẫn, cưng chiều nhìn cô.
“Trong nhà có dầu hoa hồng không? Em mát xa cho anh.” Tề Mẫn Mẫn nắm bàn tay Hoắc Trì Viễn, khẩn trương hỏi.
“Có!” Hoắc Trì Viễn đi tới bàn làm việc mở ngăn kéo lấy ra một lọ dầu hoa hồng.
Tề Mẫn Mẫn nhìn động tác của Hoắc Trì Viễn, trong tim liền nhói đau một chút.
Dầu hoa hồng không ở trong hộp thuốc mà lại ở trong ngăn kéo, chứng tỏ anh ấy thường xuyên đau tay.
Vậy mà cô không hề biết gì!
Cô làm vợ anh hơn nửa năm, vậy mà không hề để ý đến chi tiết này.
Cô thật không xứng làm vợ anh!
Hoắc Trì Viễn đến bên Tề Mẫn Mẫn, nâng gương mặt đang lã chã nước mắt của cô lên, khó hiểu nhìn:”Em sao vậy?”