Ứng Mẫn lập tức gạt Tề Mẫn Mẫn sang một bên, ôm lấy cánh tay còn lại kia của Tưởng phu nhân, ân cần nói: “Bác gái, cẩn thận bậc thang.”
“Bác sĩ Ứng quả thực là người ân cần.” Tưởng phu nhân hiền lành nhìn Ứng Mẫn, cười khen.
Tề Mẫn Mẫn đứng tại chỗ, cắn chặt môi, nhìn Tưởng phu nhân phía trước.
Cô cảm nhận được một loại tình cảm cực đoan.
Vì cái gì chứ?
Lần trước tới mẹ nuôi vẫn đối với cô thân thiết như mẹ con ruột thịt, hôm nay lại hoàn toàn thay đổi thái độ.
Thật vô lý!
Cô thực sự không có làm gì khiến mẹ nuôi tức giận.
Chẳng lẽ là cô đã hiểu nhầm?
Hay là bà lại cảm thấy thích Ứng Mẫn ở bên mình hơn?
Sau khi Hoắc Trì Viễn dìu Tưởng phu nhân ngồi trên xe xong, liền mở cửa ở phía bên tay lái, xoay người chờ Tề Mẫn Mẫn: “Nha đầu, còn không mau qua đây?”
Tề Mẫn Mẫn nhìn đến yêu thương ở trong mắt Hoắc Trì Viễn, Buồn bực ở trong lòng lập tức bị quét sạch, cười chạy tới.
“Đừng nghĩ ngợi lung tung.” Hoắc Trì Viễn vuốt ve mái tóc của Tề Mẫn Mẫn, thấp giọng ở bên tai cô nói.
Tề Mẫn Mẫn dùng sức gật gật đầu, cười hôn một chút lên má của Hoắc Trì Viễn: “Ông xã, em biết rồi.”
Cô hiểu ý tứ trong lời nói của Hoắc Trì Viễn.
Anh muốn cô bỏ qua sự tồn tại của Ứng Mẫn.
Anh là muốn nới cho cô biết người phụ nữ kia căn bản là chẳng có ý nghĩa gì cả.
Anh còn muốn nói cô hãy bỏ qua sự vắng vẻ của Tưởng phu nhân.
Anh biết hết.
Chỉ cần Hoắc Trì Viễn yêu cô, ủng hộ cô, cô còn cần để ý Ứng Mẫn làm chi?
Đến như mẹ nuôi, vốn chính cô là người mang tội, mẹ nuôi có đánh cô cũng còn là nhẹ, lạnh nhạt một chút thì có tính là cái gì?
Cô không nên yếu ớt như vậy.
Tưởng phu nhân thấy hai người thân mật, tức giận siết chặt nắm đấm.
Hoắc Trì Viễn là của Nhiên Nhiên!
Phải là của Nhiên Nhiên!
Tưởng Y Nhiên không còn thì còn Hân Nhiên!
“Hoắc Trì Viễn yêu Tề Mẫn Mẫn như vậy chắc là đã quên Tưởng Y Nhiên rồi!” Ứng Mẫn cố ý nói. Nói xong, còn khẽ thở dài.
“Bác sẽ cho nó luôn nhớ!” Tưởng phu nhân lạnh mặt nói.
Nghe Tưởng phu nhân nói vậy, Ứng Mẫn nở nụ cười thỏa mãn.