“Phải, là tớ tâm hồn ăn uống! Đi thôi!” Tề Mẫn Mẫn cười ôm cánh tay Vương Giai Tuệ, kéo cô đi vào.
Chọn một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, gọi mấy món ăn xong, Ninh Hạo quan tâm hỏi:”Giai Tuệ, tớ không biết cậu thích ăn gì. Nhưng cậu cứ ăn thử một chút nhé.”
“Cái gì tớ cũng ăn được.” Vương Giai Tuệ cười trả lời.
Chắc Ninh Hạo và Tề Mẫn Mẫn lớn lên cùng nhau?
Cho nên món ăn ưa thích của Tề Mẫn Mẫn anh đặc biệt quen thuộc, lúc hai người cầm thực đơn gọi món giống hệt nhau.
Cô có chút hâm mộ Tề Mẫn Mẫn, nhưng không phải là ghen tị.
Ninh Hạo vốn không thuộc về cô.
Hơn nữa Tề Mẫn Mẫn đáng yêu như vậy, có ai mà không thích cậu ấy chứ?
Đồ ăn được bưng lên, Ninh Hạo nhận vai đầu bếp, im lặng nướng thịt, không tham dự vào hai cô gái đang nói chuyện phiếm.
Vì chưa từng ăn thịt nướng Hàn Quốc nên Vương Giai Tuệ có chút lúng túng, sợ mất mặt trước mặt Ninh Hạo, cho nên khi anh gắp thịt nướng cho mình thì chưa ăn ngay, mà lặng lẽ nhìn Tề Mẫn Mẫn. Thấy cô ấy cầm một lá xà lách, cô cũng cầm một lá xà lách, thấy Tề Mẫn Mẫn chấm thịt vào nước tương rồi dùng là xà lách gói lại, cô cũng bắt chước y như vậy.
“Ngon quá! Lớp trưởng nướng thịt siêu ngon!” Tề Mẫn Mẫn giơ ngón cái lên, chân thành khen ngợi.
“Ngon thì ăn nhiều một chút. Hôm nay không cần làm bài tập, chúng ta uống một chút rượu được không?” Ninh Hạo cười dịu dàng đề nghị.
“Tề Mẫn Mẫn không thể uống rượu.” Giai Tuệ lập tức nhắc nhở Ninh Hạo.
Nghe Hoắc Nhiên nói Hoắc Trì Viễn rất rất muốn có một đứa nhỏ, phụ nữ muốn mang thai không nên uống rượu.
“Bia chắc là không sao đâu.” Tề Mẫn Mẫn cười nói. Cô không muốn có đứa nhỏ, Hoắc Trì Viễn cũng luôn phòng tránh, uống chút bia hẳn là không có việc gì.”
“Giai Tuệ nói đúng, là tớ sơ sót. Để tớ hỏi xem còn đồ uống gì.” Ninh Hạo gọi phục vụ, cẩn thận hỏi một chút, cuối cùng gọi 2 cốc trà sữa, một cốc bia cho mình.
“Hai người này đúng là…Tớ không phải là phụ nữ đang mang thai.” Tề Mẫn Mẫn nhìn cốc trà sữa trước mặt, dở khóc dở cười.
“Chờ mang thai cũng không thể uống rượu.” Vương Giai Tuệ vô cùng nghiêm túc nói xong, an ủi xoa đầu Tề Mẫn Mẫn, “Ngoan! Trà sữa ngon lắm.”
Tề Mẫn Mẫn bị Vương Giai Tuệ làm cho bật cười:”Cậu muốn tớ không uống rượu cả đời sao?”
“Đợi cậu sinh đủ rồi, làm anh Hoắc vừa lòng, cậu mới có thể uống rượu.” Vương Giai Tuệ ra vẻ đứng đắn trả lời.
Tề Mẫn Mẫn thiếu chút nữa thì phun hết trà sữa trong miệng ra.
Ninh Hạo mỉm cười nhìn Vương Giai Tuệ.
Anh không ngờ cô cũng có những lúc hài hước như vậy.
Vương Giai Tuệ bưng trà sữa lên, nói với Tề Mẫn Mẫn:”Để cảm ơn Ninh Hạo đã giúp chúng ta ôn tập, hai ta lấy trà sữa thay rượu mời cậu ấy một ly.”