Cô không còn vẻ ương ngạnh nữa mà lại còn thẹn htungf.
“Từ hôm qua, anh đã là người đàn ông của em. Em muốn dùng thế nào thì dùng, không cần thẹn thùng!” Hoắc Nhiên không kiềm chế mà cười.
“Anh còn nói nữa!” Vương Giai Tuệ bất mãn, lấy tay đánh vào ngực Hoắc Nhiên.
Hoắc Nhiên vui vẻ cầm nắm đấm của Vương Giai Tuệ, ôm cô vào lòng, “Tiểu Lạt Tiêu, anh không hối hận. Anh cực kỳ vui vẻ. Rốt cuộc em cũng là của anh rồi!”
Vương Giai Tuệ xấu hổ vùi mặt vào lòng Hoắc Nhiên, “Không cho anh gặp mặt người phụ nữ khác!”
“Anh thề, cả đời này chỉ có em!” Hoắc Nhiên giơ một tay lên, cực kỳ thành kính nói.
Vương Giai Tuệ lặng lẽ vươn tay ôm lấy thắt lưng Hoắc Nhiên.
Đêm qua, cô cam tâm tình nguyện trao cho anh.
Cô yêu Hoắc Nhiên!
Cô cũng không hối hận những việc đã phát sinh tối qua. Cô chỉ thẹn thùng không biết nên dùng thái độ gì đối mặt với người đã triền miên một đêm với mình.
“Đời này, anh chỉ có thể đối xử tốt với em, không thể liếc mắt nhìn cô gái khác, không được bỏ em vì bất cứ lý do gì! Trong từ điển của em không có hai chữ ‘ly hôn’!” Vương Giai Tuệ bá đạo yêu cầu.
Hôn nhân của ba mẹ khiến cô không hề tin tưởng vào đàn ông, cô cũng không dám ngốc nghếch tin vào tình yêu.
Cô muốn yêu một người đàn ông mà trong mắt người đó chỉ có cô. Cưới cô thì phải bảo vệ cô thật tốt, không thể vì cô sinh con gái mà bất mãn rồi vứt bỏ hai mẹ con cô.
“Anh đã ngắm đủ hoa thơm cỏ lạ rồi, thế giới bên ngoài không còn lực hấp dẫn với anh nữa. Trong lòng anh chỉ có em. Tiểu Lạt Tiêu, anh biết em băn khoăn cái gì. Anh không phải là phiên bản của Vương Bảo Tài. Yên tâm gả cho anh đi!” Hoắc Nhiên đau lòng, vuốt vẻ mặt Vương Giai Tuệ, nghiêm túc nói.
Từng câu từng chữ của anh đều là tận đáy lòng.
Anh không dùng những lời lẽ hoa mỹ với cô, bởi vì cô là cô gái anh coi trọng, không phải đối tượng anh đùa giỡn.
“Phiên bản của Vương Bảo Tài?” Vương Giai Tuệ cười hì hì một tiếng, “Anh cho rằng anh có thể rèn luyện được bản lĩnh như ông ta sao?”
“Giai Tuệ nhà anh thật hiểu anh nha!” Hoắc Nhiên cười kiêu ngạo.
“Em chưa gả cho anh sao lại là nhà anh rồi?” Vương Giai Tuệ chu miệng, làm nũng nói.
“Đêm qua là đêm tân hôn của chúng ta, hiện tại chỉ thiếu giấy chứng nhận thôi. Bà xã, anh đói!” Hoắc Nhiên nói xong, xoay người đè lên Vương Giai Tuệ, nhiệt tình hôn môi cô.
Có Tề Mẫn Mẫn bầu bạn bên cạnh, tâm trạng Tề Bằng Trình tốt lên không ít, sức khỏe dường như cũng tốt lến nhiều.
Nhìn thấy khí sắc Tề Bằng Trình càng ngày càng tốt, Tề Mẫn Mẫn rốt cục cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
“Ba, ăn táo.” Cô đem quả táo đã gọt xong đưa lên miệng ba.
“Con chăm sóc ba mấy ngày, lát nữa Hoắc Trì Viễn đến, con theo nó về nhà nghỉ ngơi đi.” Tề Bằng Trình nhận lấy quả táo, quan tâm nói.
“Ông già, con muốn chăm sóc ba thêm một ngày nữa. Ngày kia con đi thì sẽ không đến thăm ba được.” Tề Mẫn Mẫn gục xuống, ôm thắt lưng ba thương cảm nói.
“Thi vào trường cao đẳng là việc quan trọng nhất. Ngày trước khi thi phải nghỉ ngơi thật tốt. Nghe lời ba đi.” Tề Bằng Trình vỗ vỗ hai má con gái, quyền thế ra lệnh nói.