Tô Hoán giơ chén rượu lên, nói với Phùng Hân: “Kính người đẹp thạc sĩ đại học Q của chúng ta.”
“Chị Hân, chị là thần tượng của em.” Vẻ mặt Tề Mẫn Mẫn sùng bái nhìn Phùng Hân.
Vương Giai Tuệ và Ninh Hạo cũng giơ lên chén rượu, sùng bái nhìn Phùng Hân.
“Các em cũng cố gắng, tranh thủ làm khóa dưới của chị.” Phùng Hân cụng chén với mọi người, cười nói.
“Em muốn thi đại học F.” Tề Mẫn Mẫn tiếc nuối nói.
Ninh Hạo lập tức nhăn mày lại: “Tề Mẫn Mẫn, chừng nào thì cậu đổi chủ ý rồi hả?”
“Hoắc Trì Viễn nhận lời mời của hiệu trưởng trường đại học F.” Tề Mẫn Mẫn cầm tay Hoắc Trì Viễn, trong mắt nồng đậm tình yêu. “Mình muốn ở bên cạnh anh ấy.”
Nghe được Tề Mẫn Mẫn nói, Ninh Hạo lập tức rũ mắt sáng.
Anh nhất định phải thi đỗ đại học Q, đây là ước định của anh với ba, nếu không ba sẽ đưa anh đi Mỹ.
Anh cho rằng mục tiêu của Tề Mẫn Mẫn cũng là đại học Q, cho dù không phải đại học Q cũng nên là đại học B, bọn họ còn có thể ở cùng một thành phố.
Không nghĩ tới….
Xem ra yên mến đơn phương của anh nhất định chỉ là một giấc mơ không có cách nào trở thành sự thật.
“Nếu mình có thông minh như Ninh Hạo, mình cũng sẽ cố gắng liều một chút, thi được đại học Q.” Vương Giai Tuệ không quá tự tin nói: “Đáng tiếc trình độ của mình chỉ có hạn.”
“Không hợp lại làm sao mà biết? Cố lên!” Phùng Hân vui vẻ cười cổ vũ Vương Giai Tuệ.
“Chị Hân, chị thật tốt bụng.” Tề Mẫn Mẫn nhìn Phùng Hân, cười nói.
Có lẽ gien của Tưởng gia cho phép, cho dù là Y Nhiên, hay là Phùng Hân, đều là những người con gái mỹ lệ tốt bụng.
Trước mặt các cô ấy, cô không chỉ không xinh đẹp, còn rất tùy hứng.
“Đừng khen ngợi chị, mặt chị sẽ đỏ!” Phùng Hân lần mò mặt mình, trêu chọc nói.
Lúc này, người phục vụ mang bò bít tết đến.
Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy tay của Hoắc Trì Viễn cầm dao nĩa có chút cứng ngắc, lập tức dựa qua, giúp anh cắt bò bít tết thành từng miếng nhỏ, sau đó ngẩng đầu, cười nói: “Hôm nay bắt đầu, đến lượt em hầu hạ anh.”
“Hai người ân ái như thế, là muốn kích thích những người độc thân như chúng tôi sao?” Phùng Hân vui vẻ trêu chọc nói.
Tô Hoán dùng lực nhéo tay Phùng Hân ở dưới bàn.
Trước mặt người ngoài, anh không dám quá thân thiết với cô, không có cách nào thể hiện ân ái.
Nhìn Hoắc Trì Viễn và Tề Mẫn Mẫn tình cảm như thế, đột nhiên trong lòng anh lại có kích thích muốn rời khỏi làng giải trí.
Nhưng là sự nghiệp của anh vừa mới có đột phá, anh còn muốn quay người lăn lộn, làm chút thành tích cho ông ngoại và ba có thể nhìn thấy.
Vương Giai Tuệ nhìn thấy Ninh Hạo cô đơn, khe khẽ thở dài.
Tình yêu chính là như thế này, người bạn yêu không thích bạn.
Có thể yêu nhau giống như Hoắc Trì Viễn và Tề Mẫn Mẫn, là phúc khí đã tu luyện từ đời trước.
Dùng cơm xong, Tô Hoán đề nghị đi bar, Hoắc Trì Viễn lấy lí do Tề Mẫn Mẫn muốn ôn bài nên từ chối, đưa Tề Mẫn Mẫn rời đi.