Nhà mẹ đẻ của mẹ chồng hình như đều ở nông thôn, điều kiện bình thường, ba chồng cũng xuất thân từ gia đình bác sĩ, hồi còn trẻ chắc cũng tuấn tú nhã nhặn. Không ngờ ba chồng là người sợ vợ.
“Kết hôn lâu như vậy rồi, con lại không phát hiện ra ba chồng còn làm gì cũng nghe theo Chu Cầm?” Tưởng phu nhân nhìn thoáng qua Tề Mẫn Mẫn.
“Bà chồng con đặc biệt thương yêu vợ. Mỗi ngày mẹ chồng cháu mệt, ông lập tức đến bóp lưng, ân cần hỏi han.” Tề Mẫn Mẫn không khỏi hâm mộ nói.
“Đó còn không phải là do sợ vợ sao?” Tưởng phu nhân hâm mộ cười nói.
“Đó là ba anh rất yêu mẹ. Không phải sợ.” Hoắc Trì Viễn cười nắm tay Tề Mẫn Mẫn, cười nói.
Tề Mẫn Mẫn nhỏ giọng nói bên tai anh:”Anh đang biện hộ cho mình đấy à?”
“Tùy em nghĩ thế nào.” Hoắc Trì Viễn thản nhiên cười nói.
Cả đời này anh chẳng sợ ai, chuyện gì, điều duy nhất làm anh sợ hãi chính là khoảnh khắc thiếu chút nữa thì mất cô ở Hắc Hà.
“Nhìn hai đứa ân ái như vậy, mẹ thật sự rất mừng. Thật may vì mẹ đã không tạo nên sai lầm lớn.” Tưởng phu nhân cảm khái thở dài.
Bởi vì chấp nhiêm nhất thời, thiếu chút nữa bà đã hủy diệt hôn nhân của hai vợ chồng trẻ này.
Lúc Tần Viễn Chu say rượu rồi tỉnh lại, thấy cô vợ mới cưới của anh đang thu dọn hành lý.
Anh cau mày, đứng lên: “Tôi không có tâm trạng đi lại mắt với cô đâu!”
Trần Lam quay đầu lại, vẻ mặt rất lạnh nhạt, nói: “Tôi cũng không có ý niệm kia. Đã kết hôn rồi, tôi cũng không khiến cho người nhà thất vọng. Tôi cũng không có ý định làm một đôi vợ chồng ân ái với anh. HÔm nay đến đây, tôi chỉ muốn dọn dẹp đồ đạc rồi sẽ chuyển đến ở cùng Thẩm Hạc.”
“Thật xin lỗi, tôi không có năng lực để chống lại!” Tần Viễn Chu khàn giọng nhận lỗi.
“Cả hai chúng ta đều không có năng lực để chống lại. Dù sao, bọn họ cũng là người thân của chúng ta. Chúng ta không đủ ác độc như bọn họ để lấy cái chết mà uy hiếp người khác!” Trần Lam thấp giọng thở dài: “Đây là danh thiếp của tôi, lúc nào cần phải sắm vai vợ chồng thì gọi điện cho tôi!”
“Được!” Tần Viễn Chu nhận lấy danh thiếp, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
“Đừng uống rượu nữa, sẽ hại dạ dày!” Trước khi rời đi, Trần Lam quan tâm dặn dò.
“Cảm ơn!” Tần Viễn Chu khách khí nói.
Ngày hôm qua, khi hôn lễ kết thúc, anh đã đắm chìm trong men say, không muốn tỉnh lại.
Trần Lam nói không sai, cả hai người họ đều không đủ ác động mà làm lơ với việc trưởng bối lấy cái chết mà uy hiếp. Mà bọn họ cũng không đủ mạnh mà có nặng lực để chống cự.
Nhưng mà kết quả của việc khuất phục là một cuộc hôn nhân bằng mặt mà không bằng lòng.
Anh vùi mặt vào tay, lặng lẽ rơi lệ.
Bắt đầu từ hôm qua, anh đã mất đi tư cách nhớ thương.
Trong đầu, khuôn mặt cười tự tin hành hạ anh, khiến anh đau đớn như bị rút gân.
Đột nhiên Trần Lam quay lại, nói với Tần Viễn Chu đang ôm mặt sa sút tinh thần kia: “Quên nói với anh! Tôi đã mang thai ba tháng rồi. Nếu anh không muốn trở thành ba thì cố gắng trong vòng nửa năm bỏ tôi đi!”
Nói xong, Trần Lam xoay người rời đi.