“Ba!” Tề Lạc kháng nghị.
“Câm miệng! Lát nữa sẽ đến lượt mày!” Tề Bằng Trình lạnh lùng nói.
Lát nữa sé đến lượt cô?
Đến phiên cô bị đánh sao?
Tề Lạc vô cùng hoảng sợ.
Tề Mẫn Mẫn cười lạnh đi tới, đá một cước vào bụng Dương Nguyệt Quyên:”Dì, một cước này là vì ông ngoại của tôi!” Dương Nguyệt Quyên đau đến mức mặt trắng bệch thì cô lại đá thêm một cước,”Một cước này là vì tôi….Một cước này là vì con của tôi…..”
“Dừng tay! Tề Mẫn Mẫn, chị sẽ gặp báo ứng!” Tề Lạc rống to đến khàn cả giọng.
“Hoắc Trì Viễn, vả miệng nó cho em!” Tề Mẫn Mẫn quay đầu, trầm giọng ra lệnh cho Hoắc Trì Viễn.
“Tuân mệnh! Nữ vương!” Hoắc Trì Viễn cười đi đến trước mặt Tề Lạc, tát mạnh một cái, “Tôi vốn không muốn động thủ đánh cô, chính cô không biết an phận!”
Tề Lạc tuổi còn nhỏ mà đã độc ác như vậy, không dạy dỗ thật tốt, không hiểu lớn lên rồi còn ra cái dạng gì.
Cùng là con gái của nhà họ Tề, sao có thể kém Tề Mẫn Mẫn nhiều như vậy?
“Anh đánh em? Anh rể, rốt cuộc em đã làm gì sai?” Tề Lạc đẫm nước mắt, tủi thân nhìn Hoắc Trì Viễn.
“Cô rõ hơn tôi!” Hoắc Trì Viễn lãnh khốc trả lời, “Thu hồi nước mắt của cô đi! Nơi này không có ai thương hại cô đâu!”
“Tôi liều mạng với các người!” Dương Nguyệt Quyên nhìn con gái bị đánh, lập tức giãy dụa đứng lên, túm lấy tóc Tề Mẫn Mẫn, hai người xông vào đánh nhau.
Hoắc Trì Viễn nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn bị nhéo đau, lập tức đi tới túm chặt lấy cổ tay của Dương Nguyệt Quyên, dùng sức quăng ra xa.
Chỉ nghe thấy tiếng xương gãy “răng rắc”, Dương Nguyệt Quyên đau đến mức buông Tề Mẫn Mẫn ra, tê liệt ngã xuống.
“Bỏ mẹ tôi ra!” Tề Lạc khóc hô to.
“Buông mẹ cô? Ở Hắc Hà hai các người có nghĩ sẽ buông tha cho tôi không?” Tề Mẫn Mẫn căm tức rống to.
Bé con chính là nỗi đau đớn nhất trong lòng cô, cô thậm chí còn không dám động vào.
Lúc ấy khi Dương Nguyệt Quyên muốn lấy mạng cô, chưa từng sinh lòng trắc ẩn.
Giờ lại muốn cô buông tha cho bà ta sao?
Bọn họ biết đau đớn!
Nhưng vẫn còn chưa đủ!
Đau còn chưa đủ!
Cô muốn cho bọn họ biết, hãm hại cô sẽ có hậu quả như thế nào!
Tề Mẫn Mẫn nâng chân lên, dùng sức dẫm nát cổ tay bị thương của Dương Nguyệt Quyên, độc ác nói:”Đau không? Không nói nổi sao? Nhiêu đó còn chưa đủ đâu!”
Nói xong, chân Tề Mẫn Mẫn gia tăng lực đạo.
“Đau! Dương Nguyệt Quyên đau đến run lẩy bẩy.
“Mới có vậy đã không chịu nổi?” Mắt Tề Mẫn Mẫn đầy nhòa lệ đầy căm phẫn trừng mắt nhìn Dương Nguyệt Quyên, “Bà có biết khi đứa nhỏ ra khỏi cơ thể tôi tôi đã đau đớn đến thế nào không?”