“Sống không bằng chết…..” Vương Giai Tuệ nhìn hai mẹ con Dương Nguyệt Quyên, gật đầu đồng ý.
Nhìn Dương Nguyệt Quyên đau đớn sắp ngất, đúng thật là sống không bằng chết.
Dù thế nào cũng không được làm kẻ địch của Hoắc Trì Viễn, kết cục quá đáng sợ!
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng phanh xe, Hoắc Trì Viễn đứng lên: “Bà Dương, số của bà không tệ. Em trai tôi tới rồi!”
Hoắc Nhiên tới sao?
Vương Giai Tuệ lập tức sửng sốt, quân cờ trong tay mãi không hạ xuống.
Tề Mẫn Mẫn cười thầm nhìn Vương Giai Tuệ.
Chắc dù ít dù nhiều Giai Tuệ vẫn để ý đến anh Hoắc Nhiên đi?
Hi vọng cô có thể giúp đỡ một chút, mau chóng đưa cô ấy vào lòng anh Hoắc Nhiên.
“Anh, không phải là chị dâu nhỏ bị thương chứ?” Hoắc Nhiên vội vàng chạy vào biệt thự, nhìn thấy dáng vẻ tươi cười như hoa, đang dựa vào vai ba của Tề Mẫn Mẫn, anh ấy mới thả lỏng một chút.
“Anh hai Cố!” Vương Giai Tuệ xấu hổ gật đầu chào với Hoắc Nhiên.
Hoắc Nhiên nhìn thấy Vương Giai Tuệ, phản ứng đầu tiên là sửng sốt, sau đó ngây ngốc hỏi một câu: “Em cũng ở đây?”
“Tôi tới…..tìm Tề Mẫn Mẫn!” Vương Giai Tuệ xấu hổ trả lời.
“Lát nữa tụi em sẽ đưa anh ra sân bay! Anh Hoắc Nhiên, có thấy cảm động không?” Tề Mẫn Mẫn cười khẽ, hỏi.
“Cảm…..cảm động!” Hoắc Nhiên ngượng ngùng trả lời.
Dương Nguyệt Quyên thấy Hoắc Nhiên và Tề Mẫn Mẫn nói chuyện phiếm, bất mãn hô to: “Còn không mau…..nhanh…..nối xương cho tôi…..”
“Hóa ra người bị thương là bà Dương sao?” Lúc này Hoắc Nhiên mới chú ý tới ở một bên chiếc sô pha còn lại là Dương Nguyệt Quyên ngồi. Anh để túi thuốc lên bàn nước, rồi đi qua, cầm cổ tay Dương Nguyệt Quyên, sờ nắn một chút.
“Nhẹ một chút!” Dương Nguyệt Quyên bị động tác thô lỗ của Hoắc Nhiên, đau đớn đổ mồ hôi lạnh, căm tức rống to.
“Không thể nhẹ được! Tôi nối xương cho bà chứ không phải yêu thương an ủi!” Hoắc Nhiên không kiềm chế mà cười nói.
Dương Nguyệt Quyên tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Rơi vào tay anh em Hoắc Trì Viễn, hôm nay bà ta đừng hòng dễ chịu.
Không biết Hoắc Nhiên xưa nay luôn nối xương như vậy hay đang dùng sức chạm vào chỗ xương bị gãy, Dương Nguyệt Quyên đau đớn thét lên chói tai.
“Cậu rốt cuộc có biế nối xương hay không vậy?” Dương Nguyệt Quyên nước mắt nước mũi tèm lem, phẫn nội hét lớn.
Hoắc Nhiên lấy từ trong túi ta một bức ảnh chụp cái giấy chứng nhận, chỉ chỉ:”Nhìn cho rõ! Hội viên hội học thuật khoa chỉnh hình Trung Hoa! Trẻ tuổi nhất!”
Ba từ cuối cùng, giọng nói của Hoắc Nhiên có chút tự mãn.
Vương Giai Tuệ bị vẻ mặt của Hoắc Nhiên làm cho bật cười.