May mắn sường đã được cắt từng đoạn, chỉ cần rửa là được.
Rửa sường xong, cô vén tóc ra sau tai, nghiêm túc nghiên cứu thực đơn.
“Thật sự không cần anh giúp sao?” Hoắc Trì Viễn thấy dáng vẻ không biết cái gì của cô, lo lắng hỏi hại.
“Không thành vấn đề! Anh cứ chống mắt lên mà xem!” Tề Mẫn Mẫn cũng không ngẩng đầu, giơ dấu ngón tay ‘OK’ với anh!
“Lần đầu xuống bếp đã làm món khó như vậy chứ…..” Hoắc Trì Viễn cười lắc đầu.
“Em thông minh! Không sợ!” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm cười nói.
Hoắc Trì Viễn nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn đun nước, trần xương, làm rất gọn gàng mới không nói gì, an tĩnh đứng một bên.
“Dầu sôi khoảng tám phần mới cho đường trắng vào….” Tề Mẫn Mẫn đọc xong hướng dẫn, vừa cầm chai dầu định đổ vào trong.
“Cẩn thận!” Hoắc Trì Viễn đoạt lấy chai dầu, “Trong nồi có nước, phải cạn hết nước mới có thể đổ dầu vào!”
“Tại sao chứ?” Tề Mẫn Mẫn buồn bực nhìn Hoắc Trì Viễn.
“Có nước, dầu sẽ bắn! Anh không nỡ để em bị hủy dung đầu!” Hoắc Trì Viễn cười nói. Anh đứng ở bên cạnh, nhìn nước cạn hết, mới đổ dầu vào.
“Em rất ngốc, có đúng hay không?” Tề Mẫn Mẫn ảo não cắn môi nhìn Hoắc Trì Viễn.
“Đường trắng!” Hoắc Trì Viễn vươn tay ra.
Tề Mẫn Mẫn lập tức đưa lọ đường trắng cho anh.
Hoắc Trì Viễn đổ đường trắng vào nồi, cầm xẻng bắt đầu đảo nước màu.
“Cho em nhìn!” Tề Mẫn Mẫn cúi đầu nhìn, thấy đường trắng trong nồi dần biến thành màu caramel, cảm thấy rất hay ho.
“Nếu nước màu làm không cẩn thận sẽ bị đắng!” Hoắc Trì Viễn không ngừng tay, “Đưa sườn cho anh!”
Tề Mẫn Mẫn bưng âu sườn, hỏi: “Bây giờ đổ vào sao?”
“Ừ, đưa cho anh!”
“Để em! Âu sườn quá nặng!” Tề Mẫn Mẫn không đưa âu sườn cho Hoắc Trì Viễn, cố gắng bê lên, đổ ụp vào trong nồi.
Trước khi đường bắn lên, Hoắc Trì Viễn đã ôm lấy eo Tề Mẫn Mẫn, kéo cô ra sau: “Có bị bỏng không?”
Tề Mẫn Mẫn vẫn còn kinh hồn lắc đầu.
Hóa ra nấu cơm không phải chuyện đơn giản như vậy.
Cô quá ngây thơ!
Hoắc Trì Viễn đẩy Tề Mẫn Mẫn ra sau mới tiến lên đảo chảo sườn. Mãi đến khi sườn đổi màu, anh mới nói với Tề Mẫn Mẫn: “Nước!”
Tề Mẫn Mẫn vội vàng đưa nước tới.
“Đổ vào nồi!” Hoắc Trì Viễn chỉ huy Tề Mẫn Mẫn.
“Hoắc Trì Viễn, có phải em ngay cả tư cách phụ bếp cũng không đủ không?” Tề Mẫn Mẫn vừa đổ nước, vừa chảy nước mắt.