“Đây là một chuyện rất tốt đối với Ưng Mẫn. Anh không cần lo lắng cho cô ấy nữa.” Tề Mẫn Mẫn cười trả lời.
“Y thuật của Ứng Mẫn không tệ. Đây chính là nguyên nhân anh ngoại lệ giúp cô ấy một lần. Hi vọng qua bài học lần này cô ấy có thể trưởng thành hơn!” Hoắc trì Viễn nói.
“Em biết anh là người trọng nhân tài!” Tề Mẫn Mẫn nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Hoắc trì Viễn, cười nói.
“Rất có khả năng ở thành phố A này cô ấy sẽ không còn chỗ đứng nữa. Anh còn phải giúp cô ấy thêm một lần nữa. Nhóc con có thể chứ?” Hoắc trì Viễn thật lòng nhìn Tề Mẫn Mẫn.
“Giúp như thế nào?” Tề Mẫn Mẫn nghiêm mặt hỏi.
“Công việc!” Hoắc trì Viễn nhìn vào mắt Tề Mẫn Mẫn trả lời.
“Không được để cô ấy đến Hoắc Y! Không được để cô ấy làm thư ký cho anh!” Tề Mẫn Mẫn nhớ lại Dương Nguyệt Quyên là thư ký của ba nên mới có cơ hội như vậy.
Nếu Ứng Mẫn trở thành thư ký của Hoắc trì Viễn thì quá thân thiết rồi.
Cô sẽ không để Ứng Mẫn có cơ hội tiếp cận Hoắc trì Viễn.
“Chắc chắn không đâu! Vị trí của của Lynda không phải dễ đoạt như vậy đâu!” Hoắc trì Viễn hôn nhẹ lên má Tề Mẫn Mẫn, cười trả lời.
“Đúng nha!” Tề Mẫn Mẫn vui vẻ cười trả lời.
“Đi rửa mặt thôi! Cô đang chờ đó!” Hoắc trì Viễn vuốt tóc Tề Mẫn Mẫn, cưng chiều nói,
“Đúng rồi, Hoắc trì Viễn! Nếu Ứng Mẫn không có cách nào đặt chân trong giới y học tại thành phố A thì anh có thể giới thiệu cô ấy đến thành phố khác xa hơn đi!” Tề Mẫn Mẫn nói xong thì đi vào nhà vệ sinh,
Thành phố nào đó xa xa sao?
Hoắc trì Viễn nhếch miệng.
Ở thành phố B, anh vẫn còn một số bạn học thời đại học, có thể nhờ giúp đỡ một chút.
…
Lúc Tề Mẫn Mẫn xuống lầu, thấy Tưởng phu nhân thì sửng sốt.
Hoắc trì Viễn lập tức ôm lấy bả vai cô, nhỏ giọng an ủi: “Đừng sợ!”
“Không phải sợ! Mà là áy náy!” Tề Mẫn Mẫn rũ mắt xuống, nhỏ giọng buồn bã nói.
Tưởng phu nhân xuất hiện khiến cô nhớ tới sai lầm, tội ác của bản thân.
Cô không phải là một cô gái tốt, phạm phải sai lầm như thế mà có thể quên được.
Đột nhiên Tưởng phu nhân xuất hiện ở đây nhắc nhở tội nghiệt của cô.
“Đều đã qua rồi!” Hoắc trì Viễn khàn giọng nói.
Tại nạn xe cộ năm đó, Tề Mẫn Mẫn không phải hoàn toàn không có trách nhiệm.
Bác gái Tưởng không chịu tha thứ cho Tề Mẫn Mẫn cũng là hợp tình hợp lý.
Chu Cầm nhìn Tưởng phu nhân, hơi mỉm cười: “Khiết Nghi, nếu tới rồi thì cùng ăn bữa cơm gia đình đi!”
“Tôi một thân một mình cô đơn sao lại ăn bữa cơm gia đình được chứ? Tôi đến là để nhìn xem cái đồ hại người ta tan cửa nát nhà lại có thể sống thản nhiên như vậy!” Tưởng phu nhân lạnh lùng hừ một tiếng.
Câu nói của bà khiến bầu không khí lặng ngắt như tờ.
Hoắc Hoài Lễ ho khan một tiếng: “Em dâu à, con cháu không hiểu chuyện. Anh thay mặt Tề Mẫn Mẫn bồi tội với em. Nếu đã đến rồi thì cùng nhau ăn bữa cơm đi!”