“Đợi chút!” Một gã mặc áo đen ngăn bọn họ lại, mặt không chút thay đổi nghiêm mặt hỏi: “Là ai gọi điện thoại cho các người đến?”
“Một người phụ nữ, chưa nói tên, chỉ nói địa chỉ.”
Người mặc áo đen nghe xong, nhíu mày, nghiêng người cho nhân viên nhà tang lễ đi qua.
Tề Lạc bất an nhìn người mặc áo đen bình tĩnh tiến hành cấp cứu cho Tề Bằng Trình, thân thể vì sợ hãi mà lạnh run.
Nếu người của Hoắc Trì Viễn không xuất hiện, ba sẽ chết không có người đối chứng. hiện giờ, tất cả đều không xác định được. nhỡ đâu ba được cứu sống….
Cô không dám nghĩ.
Nếu ba tỉnh lại, thân thế của cô sẽ bị vạch trần, cô sẽ không có đồng nào, chuyện mẹ làm mẹ Tề Mẫn Mẫn tức chết năm đó cũng được làm sáng tỏ…
Tề Lạc càng nghĩ càng sợ hãi, cũng không dám biểu hiện ra ngoài.
“Ba tôi không có việc gì chứ?” Tề Lạc khẩn trương nhìn người mặc áo đen.
Người đó vốn không để ý đến cô, tiếp tục nghiêm chỉnh tiến hành những hành động cấp cứu đơn giản cho Tề Bằng TRình.
Tề Lạc quỳ trước mặt Tề Bằng Trình, cúi đầu, nước mắt ròng ròng nói: “Ba, ba không thể chết được, ba nhất định phải sống lại.”
“Im lặng.” Người mặc áo đen giận dữ mắng mỏ một tiếng.
Tề Lạc xấu hổ im lặng, chỉ dám che miệng khóc thút thít.
Lúc Tề Mẫn Mẫn và Hoắc Trì Viễn đuổi đến nới, xe cứu thương cũng vừa mới dừng lại trước nhà họ Tề.
Tề Mẫn Mẫn nghe thấy âm thanh của xe cứu thương, còn chưa vào cửa đã suýt té xỉu trong lòng Hoắc Trì Viễn.
Hoắc Trì Viễn đỡ lấy Tề Mẫn Mẫn:”Nha đầu, chịu đựng! Ba không chết!”
Tề Mẫn Mẫn cố gắng vững tinh thần, nước mắt nhạt nhòa chạy vào trong nhà. Nhìn thấy Tề Bằng Trình mặt mày tái nhợt nằm trên mặt đất, toàn bộ huyết sắc trên mặt ông hoàn toàn biến mất.
Nghe thấy xa không bằng nhìn thấy trước mắt, quá đau lòng.
Thấy hoa mắt, cô liền ngất đi.
Hoắc Trì Viễn đúng lúc đi tới, bế thốc cô lên.
“Chị……anh rể….” Tề Lạc đáng thương nhìn Hoắc Trì Viễn và Tề Mẫn Mẫn.
Hoắc Trì Viễn không để ý đến Tề Lạc, nhìn nhân viên cứu họ nâng Tề Bằng Trình lên cánh, liền bế Tề Mẫn Mẫn đi theo sau.
Tề Mẫn Mẫn mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn thấy ba được đưa lên xe cứu thương, liền giãy dụa trượt xuống từ trong lòng Hoắc Trì Viễn, loạng choạng đi tới:”Để cho tôi đi lên! Tôi muốn ở bên ba tôi!”
Nhân viên cứu họi nhìn Hoắc Trì Viễn liếc mắt một cái:”Hoắc tổng?”
Nhìn Tề Mẫn Mẫn như lại sắp ngất xỉu đến nơi, bọn họ thực sự sợ cô không chịu nổi đau khổ, hoặc là khóc lóc náo loạn ở trên xe, anh hưởng đến bọn họ cấp cứu.
Hoắc Trì Viễn gật đầu một cái:”Tôi sẽ chăm sóc cô ấy!”
Hoắc Trì Viễn nói xong, liền cùng lên xe cứu thương với Tề Mẫn Mẫn.
Người mặc đồ đen đí tới nói với Hoắc Trì Viễn:”Người phụ nữ đó làm sao bây giờ?”