“Không chơi nữa! Cõng em đi!” Tề Mẫn Mẫn vô lực rúc vào trong lòng Hoắc Trì Viễn.
“Chơi đến kiệt sức rồi sao?” Hoắc Trì Viễn tà tà cười nói.
“Anh tới cùng là cõng hay không cõng?” Tề Mẫn Mẫn hung hãn trừng mắt nhìn Hoắc Trì Viễn.
“ Cõng!” Hoắc Trì Viễn khẩn trương ngồi xỗm xuống trước mặt Tề Mẫn Mẫn, chờ cô nằm úp sấp lên.
Cõng Tề Mẫn Mẫn lên, anh vẫn bước đi như bay, khí tức vững vàng.
Tề Mẫn Mẫn khó hiểu nhìn Hoắc Trì Viễn.
Anh sao có thể không biết mệt?
Tề Mẫn Mẫn đột nhiên mở miệng: “Hoắc Trì Viễn.”
“Uh`m?” Hoắc Trì Viễn không hiểu quay đầu nhìn thoáng qua Tề Mẫn Mẫn. Cô rất ít khi gọi thẳng tên anh như vậy.
“Chúng ta vẫn mãi như vậy thì tốt.” Tề Mẫn Mẫn cảm khái thở dài.
“Không phải vẫn đang như vậy sao?” Hoắc Trì Viễn cười đáp.
Tề Mẫn Mẫn vươn hai tay ra, gắt gao ôm lấy cổ Hoắc Trì Viễn: “Không được buông tay! Cứ như vậy cõng em nhé!”
“Được!” Hoắc Trì Viễn cười hứa hẹn, “Nha đầu, không nên suy nghĩ bậy bạ. Nếu anh buông tay em, anh phải đi chỗ nào mới tìm được bà xã đáng yêu mê người như vậy?”
Lời nói của anh khiến cho hốc mắt Tề Mẫn Mẫn đỏ ửng, vòng tay ôm anh lại càng chặt: “ Anh nói cứ như thể em chỉ có ở trên trời vậy.”
“Em vốn như thế mà. Trên này thế giới chỉ có duy nhất một Tề Mẫn Mẫn là bà xã của Hoắc Trì Viễn anh! Những người phụ nữ khác lớn lên giống em, chẳng qua cũng chỉ là Thượng đễ run tay chế tạo đồ dởm.” Hoắc Trì Viễn cười nói.
“Ông xã, ông xã, em yêu anh, tựa như chuột yêu gạo.” Tề Mẫn Mẫn đột nhiên hát lên một câu cũ rích từ xửa từ xưa.
Nhưng Hoắc Trì Viễn lại không chút cười nhạo Tề Mẫn Mẫn, ngược lại trông anh vô cùng hạnh phúc.
Tề Mẫn Mẫn ghé vào trên lưng Hoắc Trì Viễn, hi vọng con đường này sẽ không có điểm cuối.
Để cô mãi có được cảm giác giống như được anh nâng niu che chở trong lòng bàn tay.
Tuy Hoắc Trì Viễn đã đồng ý đêm nay sẽ không chạm vào Tề Mẫn Mẫn nhưng cũng không dễ dàng tha cho cô như vậy. Anh hôn cô nồng nhiệt. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Mãi đến khi cô mệt mỏi, xin tha anh mới nằm xuống bên cạnh, đi vào giấc ngủ.
Hôm sau, lúc trời chưa sáng, Hoắc Trì Viễn đã rời giường.
Anh cầm cặp tài liệu đến bên giường, thâm tình nhìn Tề Mẫn Mẫn còn đang ngủ, đáy mắt dịu dàng như nước.
Hôm qua, anh không nỡ để cô không vui nên không nói cho cô biết rằng anh phải đi công tác.
Hi vọng lúc cô tỉnh lại khi không thấy anh sẽ không quá đau lòng.
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt ngọt ngào đang say ngủ: “Anh sẽ cố gắng về sớm. Ngủ ngon nhé, nhóc con!”
Lưu luyến mãi mới đứng dậy, anh cầm lại cặp tài liệu để trên đầu giường, keo va ly, nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Tề Mẫn Mẫn lật người, tay vung loạn một chút, mãi đến khi chạm được gối đầu, cô mới cười thỏa mãn, ôm chặt gối vào trong ngực, tiếp tục ngủ say.