Cũng chẳng có gì ghê gớm!
“Ba, thật xin lỗi. Con không giúp gì được cho ba.” Hoắc Trì Viễn gọi điện cho Tề Bằng Trình, vô cùng áy náy nói.
“Không có việc gì. Mặc cho số phận đi.” Giọng nói của Tề Bằng Trình có phần già nua.
“Con sẽ chăm sóc ba đến già.” Hoắc Trì Viễn chân thành nói.
Tề Bằng Trình thoải mái nở nụ cười.
Hoắc Trì Viễn vừa biến mất khỏi phòng bao, Đỗ An Bình phẫn nộ ném hết mọi thứ trên bàn xuống đất:”Hoắc Trì Viễn, anh phải là của em! Ép anh? Đây là anh tự chuốc lấy!”
Năm đó, cô 19 tuổi mới vào Harvard, liền bị Hoắc Trì Viễn mới 22 tuổi hấp dẫn.
Cô chỉ là một sinh viên mới không có tiếng tăm gì, mà anh đã sắp trở thành một giáo sư kiêu hãnh.
Cho tới bây giờ cô chưa bao giờ gặp được một người đàn ông tài hoa xuất chúng như vậy, sau này những người đàn ông khác không thể lọt vào mắt cô được nữa.
Khi cô về nước, ngay cả sau khi anh mất đi người yêu thanh mai trúc mã cũng không có cách nào chinh phục trái tim anh. Biết cô theo đuổi, anh chỉ thờ ơ lạnh nhạt, giả ngốc.
Cô tưởng tình yêu của anh dành cho Tưởng Y Nhiên quá sâu đậm, sẽ cô độc cả đời. Nếu thật sự là như vậy, cô đành chấp nhận. Cô không thể sánh được với mười mấy năm thanh mai trúc mã của anh và Tưởng Y Nhiên. Nhưng đúng lúc cô định buông tay thì anh lại cưới một con nhóc tồi tệ.
Tề Mẫn Mẫn kia có cái gì có thể so sánh được với cô?
Không xinh đẹp, không thông minh, còn kiêu căng tùy tiện.
Di động của Ninh Hạo vẫn rung lên, báo có tin nhắn nhưng cậu lại không hề liếc mắt nhìn một cái.
Tề Mẫn Mẫn kỳ quái nhìn Ninh Hạo.
“Không phải bác trai, bác gai tìm bạn à?” Vương Giai Tuệ quan tâm hỏi.
Bọn họ ôn tập đến muộn, sắp chín giờ rồi.
Ninh Hạo lắc đầu.
“Tề Lạc sao?” Tề Mẫn Mẫn cẩn thận hỏi lại.
Ninh Hạo mím môi, hờ hững gật đầu.
“Bạn không cần băn khoăn vì mình đâu!” Tề Mẫn Mẫn có chút thất vọng nhìn Ninh Hạo.
Cô đã nhắc nhở với cậu, tâm cơ Tề Mẫn Mẫn thầm trầm nhưng cậu vẫn qua lại với Tề Lạc. Có phải cậu xấu hổ không muốn nói với cô rằng cậu đang qua lại với Tề Lạc sao?
“Mình không định kết giao với cô ta đâu!” Ninh Hạo vội vàng giải thích, “Mình đã đồng ý sẽ không nói chuyện xấu của cô ta. Mấy hôm nay cô ta có nhắn tin cho mình nhưng mình không hề nhắn tin lại. Thật đó!”
Tề Mẫn Mẫn cười: “Lớp trưởng, mình tin tưởng bạn. Tuy Tề Lạc là em ruột mình nhưng mình không thể nói tốt cho cô ta được. Mình sợ bạn bị cô ta lợi dụng!”
“Không đâu!” Ninh Hạo khẩn trương cầm tay Tề Mẫn Mẫn, sợ cô hiểu lầm cậu, “Mình và cô ta không có gì. Sau hôm sinh nhật cô ta, mình không gặp lại cô ta nữa rồi!”
Tề Mẫn Mẫn đang định rút tay về thì ở cửa vang lên tiếng ho khan lạnh lùng.
“Hoắc Trì Viễn?” Tề Mẫn Mẫn nhảy dựng lên lao về phía anh, “Không phải nói phải đi xã giao sao? Sao về sớm như vậy?”