Hôm sau, lúc Tề Mẫn Mẫn tỉnh lại, cảm giác cả người giống như bị xẻ nửa, đau đớn, vô lực.
Cô nằm úp sấp trên giường, oán hận trừng mắt nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Hoắc Trì Viễn: “Cút!”
“Được!” Hoắc Trì Viễn ôm chầm lấy eo Tề Mẫn Mẫn, xoay người áp trụ cô.
“Em bảo anh cút!” Tề Mẫn Mẫn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Là lăn lộn!” Hoắc Trì Viễn một bên hôn Tề Mẫn Mẫn, một bên ở trên giường cùng cô lăn lộn.
Tề Mẫn Mẫn vừa tức vừa thẹn. Muốn cắn anh một ngụm lại không nỡ.
Thời điểm chân chính rời khỏi giường đã là giữa trưa.
Tề Mẫn Mẫn lần mò xuống giường ôm cái bụng đói quắt lại, oán hận đạp Hoắc Trì Viễn một cước: “Đều tại anh!”
Hoắc Trì Viễn cười đến như mèo trộm thịt.
Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt đi vào phòng tắm, vội vàng rửa mặt, sau đó liền trốn ra khỏi phòng. Giống như sợ Hoắc Trì Viễn lại biến thành sói đói.
Hoắc Trì Viễn nhàn nhã đứng dậy, khóe miệng thủy chung treo một nụ cười thỏa mãn.
Lúc xuống lầu, anh liền nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn ăn như lang thôn hổ yết, trên mặt lại đầy ý cười.
Tối hôm qua vận động quá kịch liệt, cô chắc là đói bụng lắm.
“Chú, anh đi làm đi!” Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy Hoắc Trì Viễn xuống lầu, liền nói với anh.
“Tại sao?” Hoắc Trì Viễn ngồi vào bên cạnh Tề Mẫn Mẫn.
“Em không muốn gặp anh!” Tề Mẫn Mẫn dẩu môi nói.
“Nhưng anh lại muốn ở bên cạnh em!” Hoắc Trì Viễn vuốt ve mái tóc của Tề Mẫn Mẫn, sủng nịch cười nói.”Hôm nay không cần đến công ty, cả ngày anh đều tùy em sai bảo.”
“Không được!” Tề Mẫn Mẫn lập tức thấy choáng váng đầu óc.
Cô bị anh dọa cho phát sợ, sợ thời gian còn lại anh chỉ muốn ở trên giường cùng cô.
Cô muốn nghỉ ngơi.
“Đêm nay cho em nghỉ.”
“Anh thề!” Tề Mẫn Mẫn lo lắng ra lệnh.
Nếu anh lại muốn chạm vào cô, xương cốt của cô thực sự sẽ bị vỡ vụn.
“Anh thề.” Hoắc Trì Viễn bình tĩnh lặp lại lời nói của Tề Mẫn Mẫn.
“Ăn cơm! Cơm nước xong chúng ta đi công viên trò chơi.” Tề Mẫn Mẫn nảy ra ý xấu đề nghị.
Cô muốn anh mệt đến mức không bò nổi, để cho anh thấy thế nào mới được gọi là sai bảo!
“Chỉ cần em không biết mệt, anh sẽ phụng bồi.” Hoắc Trì Viễn cười đến sâu xa khó hiểu.
Tề Mẫn Mẫn cũng không có suy nghĩ sâu xa lời Hoắc Trì Viễn nói, cô còn đang đắm mình trong hưng phấn, tay vẫn không ngừng xới cơm
Cơm nước xong, Hoắc Trì Viễn liền lái xe chở Tề Mẫn Mẫn đi đến công viên trò chơi.
Tề Mẫn Mẫn nguyên bản nghĩ muốn làm cho Hoắc Trì Viễn mệt chết, lại phát hiện ra anh càng chơi lại càng hăng, càng chơi lại càng dồi dào sức lực. Ngược lại chính cô lại bị chỉnh đến mệt lừ cả người.