Vũ đạo của cô có sức mạnh xuyên thấu linh hồn, làm cho Tề Mẫn Mẫn nhìn đến ngây ngốc, “Làm sao lại có một vũ đạo đẹp đến như vậy?”
Hoắc Trì Viễn ôm Tề Mẫn Mẫn, trầm mặc.
Anh nhìn thấy cô vụng trộm lau nước mắt, vẫn là anh làm cô tổn thương.
Lúc Phùng Hân Nhiên nhắc nhở anh, anh nhận ra chính mình đã phạm sai lầm.
Hẳn anh nên hỏi ý kiến của Tề Mẫn Mẫn có muốn phát hành CD này hay không.
Nhưng khi mọi công việc đã được chuẩn bị sắp xếp, anh chỉ kịp giải thích với cô.
Còn nhớ ngày đó Tề Mẫn Mẫn kinh ngạc mở to mắt, cười lắc đầu, nói với anh cô không hề tức giận, nói với anh rằng cũng rất muốn nhìn thấy vũ đạo của Tưởng Y Nhiên.
Có lẽ, Tề Mẫn Mẫn thật sự không tức giận.
Tiết mục vũ đạo của Y Nhiên kết thúc thì Hoắc Trì Viễn cầm điều khiển tắt TV.
Nay nhìn lại CD của Y Nhiên, sự đau đớn và rung động trong lòng anh đã phai nhạt đi rất nhiều, giống như đang nhìn lại một người bạn cũ, một người bạn cũ thân thiết nhất.
Là thời gian chữa lành cho mọi chuyện, hay tình yêu của anh đã dành hết cho Tề Mẫn Mẫn?
Hiện tại điều làm anh lo lắng chỉ là Tề Mẫn Mẫn có khổ sở hay không.
“Anh và chị Y Nhiên đúng là một cặp trời sinh, đáng tiếc bị em xen vào.” Tề Mẫn Mẫn tiếc nuối thở dài.
“Nha đầu, anh rất thích sự xen vào này. Nếu như em không xuất hiện, em sẽ ôm nỗi tưởng nhớ về Y Nhiên xuống mồ. Nhưng hiện tại rất rõ ràng, mối tình đó đã được chôn vùi, không phải anh.” Hoắc Trì Viễn tự giễu nói, “Cho nên em không cần phải tự trách, là anh nên cảm kích em mới đúng. Anh đã cho anh niềm hạnh phúc và khoái hoạt mà không ai khác có thể cho anh.”
Tề Mẫn Mẫn dùng sức ôm chặt tay Hoắc Trì Viễn, nước mặt dàn rụa nói:”Được! Em không tự trách.”
“Ngủ thôi!” Hoắc Trì Viễn muốn ôm Tề Mẫn Mẫn về phòng ngủ, lại bị cô chặn lại.
“Chú, anh làm việc xong rồi chứ?” Tề Mẫn Mẫn vô cùng nghiêm túc hỏi.
“Xong rồi. Hôm nay có thể nghỉ ngơi sớm một chút.” Hoắc Trì Viễn cười hôn bàn tay Tề Mẫn Mẫn.
“Vậy anh chờ một chút!” Tề Mẫn Mẫn lập tức nhảy xuống đất, chạy vào phòng ngủ. Lúc trở lại, cô cầm một hộp cao dán, “Bác chuyển phát nhanh đến đó ạ!”
“Nhanh như vậy đã đến rồi sao?” Hoắc Trì Viễn có chút kinh ngạc. Hắc Hà xa xôi không thuận tiện như ở thành phố B.
Có lẽ là hai ngày nay, ngày nào cũng bôi thuốc cho Hoắc Trì Viễn nên động tác của Tề Mẫn Mẫn rất thành thục.
Nhìn thành quả của bản thân, Tề Mẫn Mẫn đắc ý cười: “Tay nghề của em càng ngày càng tốt nha!”
“Không giống bánh bao như mấy hôm trước nữa!” Hoắc Trì Viễn trêu chọc.
“Em không hợp làm bác sĩ ngoại khoa sao?” Tề Mẫn Mẫn không để ý đến lời châm chọc của Hoắc Trì Viễn, cười hỏi.
Hoắc Trì Viễn khẽ nhéo mũi Tề Mẫn Mẫn, “Vẫn hay gây chuyện lắm!”
“Em còn thời gian để tiến bộ nha! Không sợ!” Tề Mẫn Mẫn cười nói.
Hoắc Trì Viễn nghe thấy câu trả lời lạc quan của Tề Mẫn Mẫn, yêu chiều vò tóc rối của cô: “Khi học trò anh muốn cố gắng thì anh phải cực kỳ nghiêm khắc rồi!”
“Em là bà xã của anh nha!” Tề Mẫn Mẫn kiêu ngạo nhìn Hoắc Trì Viễn.