“Bà nội, hôn nhân cũng phải chờ duyên phận! Có lẽ duyên phận của chị Hoắc Tương còn chưa đến. Chị ấy tài hoa hơn người, không lo không gả được mà!” Tề Mẫn Mẫn vội vàng an ủi bà nội.
“Tài hoa thì có ích gì chứ? Con gái, phải lập gia đình!” Bà nội Hoắc phiền muộn nói.
“Bà nội, bà không cần quan tâm. Có lẽ nhân duyên của Hoắc Tương sẽ nhanh tới thôi!” Hoắc Trì Viễn mỉm cười.
“Thật sao? Nhà trai là ai?” Bà nội Hoắc vừa nghe Hoắc Trì Viễn nói vậy đã đoán anh biết chút gì đó.
“Có thể được Hoắc Tương vừa mắt cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ!” Hoắc Trì Viễn trả lời mơ hồ.
Hi vọng sự tồn tại của đứa bé kia có thể khiến Tần Viễn Chu thoát khỏi cuộc hôn nhân không có tình yêu, khôi phục tình trạng độc thân.
Hoắc Tương đi vào WC để dặm lại lớp trang điểm, nhìn thấy một người phụ nữ bụm miệng chạy vào, tiếp sát gót cô là một người đàn ông đẹp trai nhã nhặn.
Là vợ của Tần Viễn Chu và tình nhân của cô ta?
Hôm nay sao cô lại có duyên với bọn họ như vậy?
Sáng nay đã gặp nhau ở sân bay rồi, không ngờ ăn một bữa cơm cũng lại bị chạm mặt.
Trần Lam vén tóc cúi xuống bồn cầu nôn mửa.
“Tiểu Lam, thế nào rồi?” Thẩm Hạc nhìn thấy Hoắc Tương đang ở trong nhà vệ sinh, xấu hổ ngượng không dám vào, nhưng lại lo lắng cho sức khỏe của người yêu.
Hoắc Tương nhìn thoáng qua phía sau, liền nói với Thẩm Hạc:”Bên trong không có người. Vợ anh nôn rất nhiều, anh vào đi.”
Thẩm Hạc nghe xong lập tức chạy vào, vừa cảm ơn vừa đỡ lấy Trần Lam:”Khó chịu lắm sao?”
“Em không muốn mang thai!” Trần Lam nôn xong thì dựa vào lòng Thẩm Hạc yếu ớt nói.
“Nói linh tinh gì vậy?” Thẩm Hạc cưng chiều xoa xoa mặt cô.
“Nếu không vì yêu anh em sẽ không chịu đựng thế này đâu!”
Trần Lam giống như công chứa, bị Thẩm Hạc ôm vào lòng an ủi.
Trong đầu Hoắc Tương đột nhiên lóe lên một tia sáng, lại sắp có thêm một cuốn tiểu thuyết bán chạy nữa rồi!
Cô đắc ý cười! đắc ý cười! đắc ý cười!
Thẩm Hạc nhìn thấy Hoắc Tương cười thì bực mình, nghĩ thấy chắc cô gái này thần kinh có vấn đề, nhanh chóng ôm Trần Lam đi ra ngoài.
Giải quyết nỗi buồn, trang điểm xong xuôi, Hoắc Tương tao nhã đi ra khỏi nhà vệ sinh, bị một người đàn ông cao gầy đụng vào làm cho lảo đảo, thiếu chút nữa thì cắm mặt xuống đất. Cô căm tức trợn tròn hai mắt, bắn lửa giận vào người đàn ông kia. Quân nhân? Nhìn thấy quân hàm hai gạch ba sao kia chắc không phải là một người lính bình thường. Nhưng là quân nhân có thể không có mắt mà đụng vào người ta sao? “Không có mắt nhìn sao? Đừng tưởng anh khoác quân phục trên người thì có thể không coi ai ra gì!”
“Thật ngại quá. Thưa cô, là cô cản đường của tôi.” Người đàn ông chỉ chỉ cái cửa bên cạnh Hoắc Tương, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Hoắc Tương quay đầu nhìn thấy cánh cửa đó là lối vào nhà vệ sinh nam, xấu hổ bĩu môi.