Hoắc Nhiên tốt như vậy!
Chăm sóc cô như vậy!
Được yêu là ngọt ngào!
Cô rốt cuộc cũng quyết định, đến với Hoắc Nhiên.
Tuy rằng cô không yêu anh, không thể dùng sự nhiệt tình đáp lại tình yêu của anh.
Cô lấy trong túi ra một gói chocolate, đưa cho Ninh Hạo:”Ăn chocolate đi. Nó có thể giảm bớt sự đau lòng.”
Ninh Hạo ngẩng đầu nhìn Vương Giai Tuệ.
Trong khoảnh khắc, anh cảm thấy dường như Vương Giai Tuệ đã nhìn thấu mình.
Cô nói, chocolat có thể giảm bớt sự đau lòng.
Là vị cô biết anh không phải đói mà đau bụng, mà là bị thương trong lòng?
Cho tới giờ anh chưa bao giờ nghĩ rằng, Giai Tuệ là một cô gái cao nhã thanh khiết như vậy.
“Cám ơn!” Anh nhận lấy gói chocolate cảm tạ nói.
“Đồng bệnh tương liên..ừm…..tớ chỉ có thể nói, tớ cũng thường xuyên không thấy thoải mái, cho nên luôn mang theo chocolate.” Vương Giai Tuệ xấu hổ cúi đầu, sợ bị Ninh Hạo nghe thấy mình lỡ lời.
Tình cảm thầm kín của cô dành cho anh không ai biết, coi như để bí mật bị chôn vùi đi.
Coi như cô chưa bao giờ yêu anh.
“Thật không? Chocolate thật sự có thể chữa được đau lòng?” Ninh Hạo nửa tin nửa ngời nhìn chocolate trong tay.
“Bởi vì vị ngọt của nó sẽ xoa dịu vị đắng trong lòng cậu.” Vương Giai Tuệ ý tứ xâu xa nói.
Ninh Hạo bỏ chocolate vào miệng.
Sự chua xót trong lòng đã bị vị ngọt nồng của chocolate che khuất.
Vừa bỏ vào miệng đã tan ra. Tải ápp ноlа để đọc chương tiếp theo nhé.
Vị ngọt ngấy tan vào yết hầu, thế nhưng thật sự đã làm cho anh quên đi đau khổ.
Anh không hề biết chocolate lại có công dụng này.
Có lẽ cũng liên quan đến tâm lý.
Nó làm anh xem nhẹ nỗi khổ trong lòng.
Lời nói của Vương Giai Tuệ lúc này trở nên thật thấm thía.
Lúc Tề Mẫn Mẫn mang bữa sáng về, nhìn thấy Ninh Hạo đang ăn chocolate.
“Xem ra là thật sự đói bụng. Ăn chocolate để đỡ đói.” Tề Mẫn Mẫn trêu chọc ngồi xuống, đặt bữa sáng trước mặt Ninh Hạo, “Nhân lúc còn nóng mau ăn đi.”
“Cám ơn. Bao nhiêu tiền?” Ninh Hạo thản nhiên hỏi.
Nhìn Ninh Hạo muốn rút ví tiền ra, Tề Mẫn Mẫn tức giận trợn mắt lên:”Cậu là bạn sao? Lấy tiền đo tình cảm sao? Cậu dám bỏ tiền ra tớ từ mặt cậu!”
“Được. Không nói đến tiền.” Ninh Hạo chua xót cười..
Bữa sáng anh đã ăn rồi, nhiều đồ ăn như vậy, anh nuốt trôi thế nào đây?