“Em sẽ tự bồi bổ thật tốt.” Tề Mẫn Mẫn cầm đũa lên gắp một con tôm cho vào miệng,, “Ưm, ngon quá!”
Cả nhà bị vẻ mặt đáng yêu của Tề Mẫn Mẫn chọc cho cười.
Chu Cầm vẻ mặt nghiêm túc nhìn thoáng qua Tề Mẫn Mẫn, đôi mắt hiểu rõ hết thảy cụp xuống.
Vô sinh cũng không phải bệnh nặng, nhưng cũng không dễ chữa.
Có lẽ bà nên đi đến Hắc Hà thỉnh giáo vị bác sĩ của tộc Ngạc Luân Xuân kia?
Hoắc trì Viễn đau lòng xoa đầu Tề Mẫn Mẫn:”Ăn từ từ thôi. Hôm nay ăn no vào.”
“Anh không biết hai tháng nay em chưa hề ăn no sao?” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm cười hỏi.
“Nhóc con!” bà nội Hoắc bị Tề Mẫn Mẫn làm cho cười.
“Đúng là đáng yêu vậy còn chê!” Hoắc Nhiên choáng váng đầu óc, trong miệng lẩm bẩm.
“Nhà chúng ta Tề Mẫn Mẫn và ba đứa dở hơi.” Bà nội Hoắc hiền hòa cười nói.
Hoắc Nhiên chỉ vào ngực mình, đùa cợt nói:”Vậy bà yêu ai nhất?”
Bà nội Hoắc hiểu Hoắc Nhiên đang tự ám chỉ mình, nhưng lại không muốn nó đắc ý.
“Đương nhiên là đáng yêu nhất nhà…” bà nội Hoắc nhìn thoàng qua Hoắc Tương, ánh mắt lại chuyển đến Tề Mẫn Mẫn, “Nhóc Mẫn mẫn!”
“Bà nội! Bà quá bất công!” Hoắc Tương chống tay xuống bàn, kháng nghị:”Đúng là có cháu dâu rồi ngay cả cháu gái cũng không cần!”
Trịnh Húc sau khi băm xong thịt làm nhân bánh, cười hỏi Lynda: ” Băm thịt xong. Sau đó làm cái gì?”
Lynda ngẩng đầu, nói với anh: “Anh lấy một nắm dưa chua, nắm cho khô nước, bằng không lát nữa sẽ chảy ra nước dùng.”
“Khô như thế nào?” Trịnh Húc lau tay, liền đi nắm dưa chua.
Anh vốn định đặt cơm tất niên ở khách sạn, Lynda lại nói muốn ăn sủi cảo nhân dưa chua. Nên anh liền đồng ý, không nghĩ tới làm sủi cảo lại tốn sức như vậy.
“Nắm cho đến khi không vắt được ra nước thì thôi.” Lynda cười nói, “Cái này không có cách nào có thể định ra tiêu chuẩn chính xác cho anh được.”
Trịnh Húc nắm lấy vài cái, chính anh cũng cảm thấy không thể vắt ra nước được thì thôi, sau đó lại chạy đến hỏi Lynda: “Như thế này có thể chứ?”
“Có thể.” Lynda nhìn thoáng qua, cho ý kiến, sau lại cúi đầu làm bột mì.
Trịnh Húc nhìn thấy tóc của Lynda rơi xuống cản trở tầm mắt cô, liền lập tức vứt dưa chua vào trong chậu, giúp cô vén tóc lên.
Lynda kiễng mũi chân, vươn bàn tay dính đầy bột mì bám chặt lấy cánh tay Trịnh Húc, cười hôn lên môi anh.
Trịnh Húc ôm eo Lynda, đặt cô lên trên bàn bếp, làm cho nụ hôn này thêm sâu hơn.
Lynda đột nhiên cười lui ra phía sau: “Trịnh Húc, còn hôn nữa, em sợ sủi cảo ngày hôm nay sẽ không thể chín.”
Trịnh Húc nâng khuôn mặt Lynda lên, thanh âm khàn đục nói: “Vậy chắc không được ăn rồi!”
Nói xong, anh liền cúi đầu, che lại nụ cười của cô…
Sau nửa giờ, Lynda thở hồng hộc ghé vào trước ngực anh cười nói: “Em nghĩ mình nên mua bảo hiểm.”
“Cái gì?” Trịnh Húc không hiểu nhìn Lynda. Xem hai gò má cô ửng đỏ thật mê người.
“Em sợ có một ngày em sẽ chết trong lòng anh.” Lynda quyến rũ cắn môi xinh đẹp nói.