“Tổng giám đốc!” Thư ký nhìn thấy Tề Bằng Trình ngã xuống, lập tức đưa tay đỡ ông, sau đó nói với người bên cạnh, “Mau gọi 110!”
Lúc Tề Bằng Trình tỉnh lại trong bệnh viện thì đã nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn gục bên giường, ông yếu ớt vươn tay, sờ sờ đầu Tề Mẫn Mẫn:”Hi! Tim gan bảo bối.”
“Ba?” Tề Mẫn Mẫn bất ngờ ngẩng đầu, lau mạnh nước mắt, cười nói, “Ba tỉnh rồi?”
“Ba ngủ bao lâu rồi?” Tề Bằng Trình nhìn trời ngoài cửa sổ tối đen, yếu ớt cười hỏi.
“Suốt 8 tiếng! Ba! Chúng ta bán công ty đi. Con không muốn ba mệt mỏi như vậy.” Tề Mẫn Mẫn nắm chặt tay ba, trong mắt vô cùng đau lòng và lo lắng.
Buổi chiều khi đang học, Hoắc Trì Viễn đột nhiên xuất hiện trước cửa phòng học, vẻ mặt nghiêm túc, cô sợ đến mức toàn thân run rẩy. Nếu không phải xảy ra chuyện lớn, anh sẽ không chạy đến trường học.
Hoắc Trì Viễn nói cho cô biết công ty xảy ra vấn đề, ba dục hỏa công tâm, cấp cứu một tiếng mới được đưa vào phòng theo dõi, tim cô như bị bóp nghẹn, dường như bị nát ruột nát gan, đau đến mức suýt té xỉu.
Là Hoắc Trì Viễn bế cô rời khỏi trường học, đưa đến bệnh viện.
Ba hôn mê suốt 8 tiếng, thời gian chờ ông tỉnh lại dài đằng đẵng, mỗi giây đều rất gian nan.
Cô không muốn gia sản hàng tỉ, cô chỉ muốn ba thôi!
Người thân là quan trọng nhất!
Nếu vì mấy vật ngoài thân đó mà ba bị chết, cô thà trắng tay.
“Ba còn có thể sống thêm mấy chục năm nữa. Tim gan bảo bối, đừng lo lắng.” Tề Bằng Trình vuốt ve mặt con gái, cưng chiều nói.
Tề Mẫn Mẫn ngồi bên giường, nhẹ nhàng ôm lấy Tề Bằng Trình:”Ba phải ở bên con!”
Hoắc Trì Viễn xuất hiện ở cửa phòng bệnh, vẻ mặt không hề thoải mái.
“Tình hình công ty thế nào?” Tề Bằng Trình lập tức quan tâm hỏi.
“Ba cứ dưỡng bệnh đi đã.” Hoắc Trì Viễn đi tới, an ủi nói.
“Con không nói cho ba tình hình thực tế, làm sao ba có thể yên tâm dưỡng bệnh được?” Tề Bằng Trình lo lắng hỏi.
“Không quá lạc quan.” Hoắc Trì Viễn đứng bên giường, nghiêm túc nói. “Xưởng trưởng Vwong chẳng những vét sạch tài chính công ty, còn giả mạo rất nhiều danh sách hàng hóa không có thật. Trước đó không lâu công ty đã nhập một đơn hàng bao con nhộng của Phương Chính – nhà cung cấp làm ra bao con nhộng độc từng lên báo.”
“Nói cách khác, chúng ta cũng không oan!” Tề Bằng Trình thất vọng tựa vào đầu giường, vẻ mặt rất tuyệt vọng.
“Công ty có tay trong!” Hoắc Trì Viễn không thương xót nhìn Tề Bằng Trình.
Dường như cha vợ vẫn dùng sai người.
“Ba vẫn tin rằng đã dùng thì phải tin, đã nghi thì không dùng. Không nghĩ tới lại vì điều này mà lại chịu một vố.” Tề Bằng Trình thất vọng thở dài.
“Không hiểu thấu người đó chính là tối kỵ!” Hoắc Trì Viễn thở dài.