Tề Mẫn Mẫn dùng tay trống, vẽ một nửa hình trái tim lên gương, lùng bùng nói: “Anh vẽ nốt đi!”
Tuy Hoắc Trì Viễn cảm thấy điều này rất trẻ con nhưng vẫn rất nghe lời, đưa tay phải vẽ nốt nửa hình trái tim còn lại.
Tề Mẫn Mẫn nhìn hình trái tim trên gương, cười sáng lạn.
“Đúng là trẻ con!” Hoắc Trì Viễn cười nói.
“Anh yêu nha!” Tề Mẫn Mẫn kiêu ngạo trả lời.
Cô trẻ con, cô ngây thơ nhưng vẫn được Hoắc Trì Viễn thích. Anh yêu cô như vậy.
Hoắc Trì Viễn thả tay xuống, yêu chiều xoa đầu Tề Mẫn Mẫn: “Em lên mặt rồi!”
Tề Mẫn Mẫn đắc ý cười tít mắt.
Rửa mặt xong, Hoắc Trì Viễn ôm Tề Mẫn Mẫn ra ngoài, ấn cô xuống ghế ở cạnh bàn trang điểm, cẩn thận bôi thuốc mỡ cho cô. “Tuy đã tiêu sưng nhưng cũng không được chủ quan. Đừng để người khác chạm vào mặt em!”
“Biết rồi!” Tề Mẫn Mẫn cười khẽ nói, “Anh còn lải nhải nhiều hơn ba em đó!”
“Lải nhải vì yêu em!” Hoắc Trì Viễn bất mãn trừng mắt nhìn Tề Mẫn Mẫn.
Tề Mẫn Mẫn nhéo khuôn mặt lạnh lùng của Hoắc Trì Viễn, cười kiêu ngạo, “Biết mà!”
Lúc này Hoắc Trì Viễn mới nở nụ cười: “Buổi tối anh phải đi xã giao, anh sẽ bảo Tiểu Trương đi đón em!”
“Không cần đâu! Em cũng đang định cùng mấy người Giai Tuệ ôn tập. Thứ năm này có cuộc thi, lớp trưởng nói giống như để chúng em luyện tập đó!” Tề Mẫn Mẫn cười nói.
“Ninh Hạo?” Hoắc Trì Viễn nhăn mày.
Tuy anh biết Tề Mẫn Mẫn là vợ anh nhưng một người bạn thanh mai trúc mã như Ninh Hạo vẫn khiến anh không thoải mái.
“Ừm!” Tề Mẫn Mẫn gật đầu. Nhìn khuôn mặt không vui của Hoắc Trì Viễn, cô cười trộm một cái, “Chú à, có phải anh ghen không hả?0
“Anh là chồng em. Người ghen phải là cậu ta mới đúng!” Hoắc Trì Viễn kiêu ngạo nhướng mày.
“Anh cứ mạnh miệng đi!” Tề Mẫn Mẫn ôm cổ Hoắc Trì Viễn, cười xinh đẹp: “Lớp trưởng là lớp trưởng, vĩnh viễn không thay thế được anh mà!”
Hoắc Trì Viễn thỏa mãn cười. Anh giữ mặt Tề Mẫn Mẫn, hôn cô, khàn giọng nói: “Tan học thì đứng chờ ở trước cổng trường. Anh sẽ kêu Tiểu Trương đón tụi em về nhà mà ôn tập!”
“Được rồi! Vì không để anh bị chết đuối trong biển dấm chua, tụi em sẽ về nhà ôn tập!” Tề Mẫn Mẫn cười trả lời.
Có lẽ là do tối hôm qua ngủ quá muộn, thời điểm trở lại thành phố B đã là đêm khuya, cho nên Hoắc Tương sáng muộn rồi mới tỉnh.
Tần Viễn Chu đã không có ở đây.
Ý thức được đây là Tần gia, lần đầu tiên mà cô còn dậy trễ như vậy, chắc chắn sẽ cực kỳ dọa người.
Cô nhoáng cái liền rời giường, vội vàng rửa mặt xong, liền muốn chạy ra ngoài
Cô mới vừa mở cửa, liền nhìn thấy Tần Viễn Chu ôm bữa sáng đứng ở cửa.
“Dậy rồi?” Tần Viễn Chu thâm tình nhìn khuôn mặt lường biếng của Hoắc Tương.