“Bạn trai con?” Tưởng phu nhân tròn mắt nhìn Phùng Hân Nhiên, lại nhìn Hoắc Trì Viễn:”Không……không phải…..bạn trai con là ai?”
“Là người B thị. Bác không biết đâu.” Phùng Hân Nhiên cười nói.”Đợi đến khi bọn con kết hôn, con sẽ dẫn anh ấy đến gặp bác.”
“Kết…..kết hôn?” Tưởng phu nhân không muốn công nhận việc này.
Bà còn đang muốn vạch kế hoạch tổ chức hôn sự cho Nhiên Nhiên và Hoắc Trì Viễn, Nhiên Nhiêu sao có thể có bạn trai chứ?”
“Anh ấy cầu hôn với em rồi sao?” Nghe Phùng Hân Nhiên nói, Hoắc Trì Viễn vui mừng nở nụ cười.
“Ngày đó trước bia mộ mẹ em, anh ấy đã cầu hôn em.” Phùng Hân Nhiên vui vẻ cười gật đầu.
“Chúc mừng!” Hoắc Trì Viễn mừng cho bọn họ từ đáy lòng.
“Cám ơn. Em thực sự hâm mộ tình yêu giữa anh và Tề Mẫn Mẫn. Tuy Tô Hoán yêu em, nhưng cũng không cưng chiều em đến như vậy. Anh ấy cứ như đứa trẻ lớn xác vậy, còn cần em đi cưng chiều anh ấy.” Tuy trong lời nói có chút tức giận, nhưng lại tràn đầy hương vị hạnh phúc.
“Đó cũng là một loại hạnh phúc.” Hoắc Trì Viễn cười nói.
“Nhiên Nhiên, con thật sự phải đi sao?” Bà Tưởng bồn chồn liếm môi.
“Vé máy bay đã mua rồi. Sáng mai sẽ đi.” Phùng Hân Nhiên gật gật đầu.
“Vậy lần sau khi con quay về A thị con có đến thăm bà già này không?” Tưởng phu nhân thận trọng nói.
“Vâng! Con sẽ đến thăm bác!” Phùng Hân Nhiên gật đầu hứa hẹn.
“Vậy là tốt rồi!” Tưởng ph nhân nắm bàn tay Phùng Hân Nhiên, không kìm được lau nước mắt. “Lúc trước mẹ nhẫn tâm không cho phép Tưởng Bình nhận con mà con cũng không hận mẹ. Mẹ thật sự rất vui.”
“Chúng ta là người một nhà.” Phùng Hân Nhiên cười nói.
Sau khi Phùng Hân Nhiên lên xe, Hoắc Trì Viễn mới khởi động xe.
Phùng Hân Nhiên thấy ngón tay cứng đơ của Hoắc Trì Viễn: “Tay anh…..”
“Hôm đó chơi tennis với Tô Hoán, dùng sức quá mạnh nên bệnh cũ tái phát.” Hoắc Trì Viễn cười khẽ.
“Di chứng sau tại nạn xe cộ sao?” Phùng Hân Nhiên quan tâm hỏi han.
Tuy lúc đó, cô không biết Hoắc Trì Viễn cũng không quen biết chị ruột Tưởng Y Nhiên nhưng cô vẫn biết chuyện kia thảm thiết như thế nào. Cho đến giờ, cô vẫn nhớ rõ hình ảnh đầy máu trên tờ báo.
Tâm trạng Hoắc Trì Viễn trầm trọng, gật đầu.
Cảnh tượng Tưởng Y Nhiên gặp tai nạn lại xâm nhập vào não bộ khiến anh đau lòng không thôi.
Có lẽ vì Phùng Hân Nhiên rất giống với Tưởng Y Nhiên cho nên mỗi lần gặp cô, anh đều nhớ tới Tưởng Y Nhiên.
“Tôi rất vui vì anh có thể bình phục được tốt như vậy!” Phùng Hân Nhiên hít sâu một hơi, thật lòng nói.
“Cô cũng biết tình hình của chúng tôi sao?” Hoắc Trì Viễn kinh ngạc nghiêng đầu nhìn Phùng Hân Nhiên.
Phùng Hân Nhiên cười trào phúng: “Nói như thế nào thì tôi cũng là con gái của Tưởng gia. Cho nên, tin tức chị Tưởng Y Nhiên qua đời tôi cũng đặc biệt chú ý. Dù sao cũng là huyết mạch tương liên, tôi cũng cảm thấy khó chịu, thậm chí tôi còn âm thầm chạy đến nhà xác bệnh viện gặp chị ấy…..”
Cô không phải đến xem một diễn viên múa xinh đẹp đoạt giải thưởng cao quý mà là một xác chết bị phá hủy nặng nề.