“Cố tiên sinh? Tề Mẫn Mẫn không ở cạnh tôi!” Cô cho rằng Hoắc Trì Viễn tìm Tề Mẫn Mẫn.
“Cô ấy đang ở cạnh tôi!” Hoắc Trì Viễn khách khí trả lời. “Bảo Hoắc Nhiên nghe điện thoại.”
“Cố….. Hoắc Nhiên?” Vương Giai Tuệ đỏ mặt. Cô không nghĩ rằng Hoắc Trì Viễn tìm Hoắc Nhiên lại gọi vào số cô. Đây không phải chứng tỏ Hoắc Trì Viễn đã biết Hoắc Nhiên đang ở cạnh cô sao? Nhớ lại Hoắc Nhiên và cô cùng nhau ngủ trên giường một đêm liền cũng bị Hoắc Trì Viễn đoán được, mặt cô đỏ chẳng khác nào trái cà chua chín. Cô xấu hổ nói: “Chờ một chút ạ!”
Cô đưa di động cho Hoắc Nhiên, nhỏ giọng nói: “Anh trai anh!”
“Anh trai anh?” Hoắc Nhiên vội vàng nuốt miếng kem vào bụng, nhận di động.
“Cả đêm chú không về nhà khiến bà nội lo lắng, chú mau gọi điện cho bà nội đi!”
“Sao bà nội biết em về từ hôm qua chứ?” Hoắc Nhiên lúng túng hỏi lại.
“Giữa trưa hôm qua bà nội gọi cho anh, anh đã nói!” Ở đầu dây bên kia vang lên tiếng cười nhạt của Hoắc Trì Viễn.
Hoắc Trì Viễn nói xong, liền cúp điện thoại.
Tề Mẫn Mẫn nhìn đến nụ cười phúc hắc của anh, bàn tay lập tức ngứa ngáy giơ lên bóp mặt anh: “Chú, anh là cố ý đi?”
“Làm sao mà anh biết được?” Hoắc Trì Viễn từ chối cho ý kiến cười hỏi.
“Đúng là tên gia hỏa chỉ sợ thiên hạ không loạn!” Tề Mẫn Mẫn không biết có nên khen ngợi Hoắc Trì Viễn hay không đây..
“Đây là biện pháp duy nhất để cho Giai Tuệ không còn cách nào lảng tránh.” Hoắc Trì Viễn hơi nhướng mày.
Anh không hy vọng em trai mình lại bị từ chối. Anh muốn để cho Giai Tuệ nhìn thẳng vào phần tình cảm này, không thể lại trốn tránh.
Mà việc công khai phần tình cảm này lại là biện pháp nhanh gọn nhất.
“Em là nên khen anh thông minh hay phải mắng anh quá phúc hắc đây?” Tề Mẫn Mẫn nghiêng nghiêng đầu, tay chống cằm hỏi.
Giai Tuệ vẫn luôn một mực chống lại sức hấp dẫn của Hoắc Nhiên, không chịu nhìn thẳng vào phần tình cảm này.
Để cho các trưởng bối biết hai người bọn họ ở chung một chỗ, thì có lẽ cô ấy sẽ không còn băn khoăn khi thể hiện tình yêu của mình nữa.
“Đều có thể.” Hoắc Trì Viễn cười cười bưng ly cà phê lên.
Tề Mẫn Mẫn đảo cặp mắt trắng dã.
…
Giai Tuệ khẩn trương nhìn Hoắc Nhiên: “Anh anh biết rồi?”
“Có thể khẳng định.” Hoắc Nhiên nở nụ cười rực rỡ, có chút đắc ý đáp.
“Bị anh trai biết anh liền cao hứng như vậy?” Vương Giai Tuệ bất mãn trừng mắt.
“Ăn kem!” Hoắc Nhiên múc một phần kem có tạo hình mỹ lệ đến trước mặt Vương Giai Tuệ, lấy lòng cười nói.
“Anh gọi điện thoại cho bà nội anh… Sẽ không nói thật chứ?” Vương Giai Tuệ múc một muỗng kem nhỏ, cũng không có ăn mà lo lắng cau mày hỏi.