Dựa vào cái gì bà hiện tại nhà tan cửa nát, lại phải tha thứ cho hung thủ đã khiến bà tan cửa nát nhà kia?
Vô tâm sơ suất thì nhất định sẽ được tha thứ sao?
Số lần Tề Mẫn Mẫn đến thăm bà cũng chưa chắc đã nhiều bằng Ứng Mẫn, bà thực không nhìn ra Tề Mẫn Mẫn thành khẩn xin lỗi ở điểm nào..
Cô ta đã không thường xuyên đến thì thôi, hiện giờ lại còn ngăn cản Hoắc Trì Viễn qua bồi bà.
Đáng giận như vậy, muốn bà phải làm sao để tha thứ cho cô ta đây?
“Bác gái, bác ngàn vạn lần đừng tức giận.” Ứng Mẫn bắt đầu an ủi Tưởng phu nhân.
Cô ta biết cách vừa an ủi, vừa kích thích đến thần kinh của Tưởng phu nhân, để cho oán hận của bà ta đối với Tề Mẫn Mẫn ngày càng sâu hơn..
Cái cô ta muốn chính là kết quả này.
Chỉ khi nào hận thù của Tưởng phu nhân đủ sâu, cô ta mới có thể đi bước tiếp theo trong kế hoạch.
Bà ta đã tức giận, tất cả đều đừng nghĩ đến sống an ổn!
Quả nhiên, Tưởng phu nhân dưới sự an ủi của cô ta không nhứng không có an tĩnh lại, ngược lại cảm xúc lại càng thêm kích động, bệnh đau đầu khiến bà ta thêm táo bạo hơn.
Nhìn Tưởng phu nhân tức giận lên giống như bị thần kinh, thao thao bất tuyệt không ngừng,khóe môi Ứng Mẫn liền nhếch lên thành một nụ cười lạnh.
Tất cả mọi người ai cũng đừng mong thoát khỏi kế hoạch của cô ta.
Sự tình đang từng bước phát triển theo con đường mà cô ta đã vạch sẵn.
Tưởng phu nhân không dám tự sát, rất sợ chết, vậy cô ta liền đổi phương thức để cho bà ta tự hủy diệt.
Con cờ này, cô ta phải lợi dụng triệt để, tuyệt không thể lãng phí.
Hoắc Trì Viễn, anh liền chờ chiêu tiếp theo đi!
…
Hoắc Trì Viễn bắt được Tề Mẫn Mẫn, vừa muốn hôn cô lại hắt hơi một cái.
“Cảm lạnh rồi hả?” Tề Mẫn Mẫn quan tâm hỏi han, “Gió lên rồi, chúng ta trở về phòng đi.”
“Có lẽ là ai đó đã nhắc đến anh.” Hoắc Trì Viễn không sao cả nhún nhún vai, “Gió này còn chưa ảnh hưởng được đến anh.”
Tề Mẫn Mẫn lập tức bơi ra, cười nói: “Vậy chúng ta lại tiếp tục trận đấu, xem ai bơi nhanh hơn.”
“Nếu không phải anh nhường em, em cảm thấy chính mình có thể thắng sao?” Hoắc Trì Viễn cười phúc hắc, ánh mắt theo giọt nước trong suốt từ trên mi mắt cô rơi xuống, lăn vào biến mất sau khóe môi.
“Không thử làm sao mà biết được?” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm làm mặt quỷ, tiện xoay người liều mạng bơi về phía trước.
Hoắc Trì Viễn nhìn Tề Mẫn Mẫn ở dưới ánh trăng giống như mỹ nhân ngư, ánh mắt tràn ngập quyến luyến.
Anh tận dụng cánh tay dài, thoăn thoắt lao vào trong nước, nháy mắt liền đuổi theo Tề Mẫn Mẫn, nhốt cô vào trong khuỷu tay: “Nha đầu, Em thua rồi. Phải chịu phạt.”